Công viên gần trường, trước đây Diệp U và Lục Tẫn thích tới đó đi dạo sau khi tan học để giết thời gian. Kỳ này Lục Tẫn bận bịu, Diệp U đi dạo một mình và đã tìm thấy một chú mèo con lang thang.
"Tiểu Hoàng, tớ tới rồi." Diệp U mang theo đồ ăn cho mèo, cô ngồi xổm ở chỗ lần trước gọi to, chẳng bao lâu sau, một con mèo vàng nho nhỏ gầy ốm từ bụi cỏ chui ra.
Diệp U thấy nó đi ra, vui vẻ kéo góc áo Lục Tẫn: "Anh Tiểu Lộc nhìn nè! Tiểu Hoàng đến rồi!"
Lục Tẫn nhìn con mèo vàng nho nhỏ gầy gò đi tới, đôi mắt cậu hơi sáng lên.
Mèo con nhìn cậu, kêu meo meo hai tiếng với Diệp U. Cô đổ chút đồ ăn cho mèo xuống đất, Lục Tẫn hỏi cô: "Em lấy thức ăn cho mèo ở đâu?"
Diệp U nói: "Ba em mua cho em, em kể cho ba nghe về Tiểu Hoàng."
Lục Tẫn gật đầu, nhìn mèo con cúi đầu ăn, có chút yên tâm trong lòng.
"Anh muốn sờ nó không?" Diệp U ngẩng đầu nhìn Lục Tẫn, "Nó thường tương đối cảnh giác, không cho ai tới gần, chỉ khi đang ăn mới có thể sờ."
Lục Tẫn khẽ gật đầu, đưa tay sờ đầu mèo con. Tiểu Hoàng chăm chú ăn, quả nhiên không phản kháng.
Diệp U cũng đưa tay ra, vuốt v3 Tiểu Hoàng hai lần, cười nói với Lục Tẫn: "Thế nào, Tiểu Hoàng rất đáng yêu phải không!"
"Ừ."
Diệp U nói: "Em muốn đem Tiểu Hoàng về nhà nuôi, nhưng mẹ em không đồng ý, mẹ không thích động vật rụng lông, kể cả em."
Lục Tẫn nhìn cô hơi nghi ngờ: "Em cũng rụng lông à?"
Diệp U gật đầu: "Tóc đó."
Lục Tẫn sửng sốt một chút, sau đó khẽ cười. Diệp U thấy cậu cười, tảng đá lớn trong lòng mới rơi xuống: "Cuối cùng anh Tiểu Lộc cũng cười! Dạo này anh cứ xụ mặt, em lo anh sẽ sinh bệnh."
Ánh mắt Lục Tẫn chuyển động, đưa tay sờ đầu cô: "Xin lỗi U U, đã khiến em lo lắng."
Diệp U luống cuống tránh tay cậu: "Anh mới sờ Tiểu Hoàng, sao lại sờ đầu em? Em mới gội đầu hôm qua!"
Lục Tẫn cong môi, xoa mái tóc mềm mại của cô. Diệp U xuýt nhảy dựng lên, giơ cánh tay vò đầu Lục Tẫn: "Như vầy mới công bằng, hôm nay anh cũng phải gội đầu!"
Tiểu Hoàng đang ăn ngẩng đầu nhìn bọn họ, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.
Bởi vì Lục Tẫn mới tiếp quản sơn trang, có rất nhiều điều cần học tập và rèn luyện, cho nên chỉ có thể ở trong công viên mười phút mỗi ngày cho Tiểu Hoàng ăn với Diệp U. Nhưng mười phút này đã đủ để xoa dịu sự mệt mỏi cả ngày của cậu.
Cuối tuần, Diệp U không đến trường, Lục Tẫn nhận trách nhiệm cho mèo ăn. Cậu đăng ký hai trường luyện thi, sau khi học thêm xong sẽ kêu tài xế đi đường vòng tới đây để cho Tiểu Hoàng ăn.
Không lâu sau đó, Tiểu Hoàng đột nhiên biến mất, cậu và Diệp U tìm trong công viên một hồi lâu nhưng không thấy đâu. Lúc trời sắp tối, Diệp U lo lắng sắp khóc, cũng may Tiểu Hoàng tự mình chạy về, tìm thấy Lục Tẫn.
"U U, tìm thấy Tiểu Hoàng rồi." Lục Tẫn ôm mèo chạy đi tìm Diệp U, cô vừa nhìn thấy mèo thì khóc càng to hơn.
"Hu hu, Tiểu Hoàng chạy đi đâu vậy? Tớ tưởng Tiểu Hoàng bị người ta đánh chết rồi." Diệp U vừa lau nước mắt, vừa vuốt con mèo trên tay Lục Tẫn. Tiểu Hoàng kêu meo meo hai tiếng, Lục Tẫn đưa mèo cho Diệp U, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô: "Thôi nào, đừng khóc nữa, Tiểu Hoàng không sao cả."
"Dạ." Diệp U gật đầu, ngẩng đầu nhìn Lục Tẫn nói, "Anh Tiểu Lộc, em muốn đem Tiểu Hoàng về nhà nuôi."
Lục Tẫn nói: "Nhưng dì Diệp không đồng ý thì sao?"
"Em sẽ nghĩ cách thuyết phục mẹ!" Diệp U nói xong, trong lòng cũng có chút không chắc. Trong nhà cô, mẹ là người quyết định cuối cùng, bà không thích nuôi động vật nhỏ, ba đồng ý cũng vô dụng.
Diệp U không chắc về việc thuyết phục mẹ, đành phải nghĩ chiêu khác: "Nếu mẹ em không đồng ý, anh Tiểu Lộc mang Tiểu Hoàng về sơn trang nuôi được không?"
"Được." Lục Tẫn gật đầu, lau sạch bụi bặm trên mặt Diệp U.
Trên đường ôm Tiểu Hoàng về nhà, Diệp U đã nghĩ rất nhiều cách trên xe để thuyết phục Diệp Lệ Lan nuôi mèo, nhưng khi về đến nhà, cô chưa kịp phát huy thì Diệp Lệ Lan đã đồng ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!