Lại là một ngày cuối tuần.
Từ ngày Lục Tẫn tiếp quản dự án khu thắng cảnh, đã rất lâu chưa về lại sơn trang. Tuần này anh và Diệp U hẹn nhau cuối tuần sẽ về sơn trang.
Diệp U lấy vali lớn nhất, nhét đầy đồ, đủ loại ăn mặc, cần gì có nấy. Tiêu Thiều thấy cô xách vali lớn như vậy ra khỏi nhà, tức khắc sững người: "U U, không phải con chỉ ở trên núi cuối tuần thôi à, sao con đem theo nhiều đồ như vậy?"
Diệp U nói: "Toàn là đồ con ăn và dùng, mang lên đó sẽ không mang xuống lại."
"Cái gì mang lên thì……"
Tiêu Thiều chưa nói xong, Diệp U đã nhìn thấy Lục Tẫn chờ bên ngoài. Cô kéo vali, nhanh chân chạy ra: "Ba, con đi trước nhe, Tiểu Lộc đang chờ con!"
"……" Tiêu Thiều trơ mắt nhìn cô hấp tấp leo lên xe Lục Tẫn, sau đó xe chạy đi.
Ông đứng tại chỗ một lát, về phòng hỏi Diệp Lệ Lan: "Vừa rồi em có nghe con bé nói không? Cái gì mang đồ lên sẽ không mang xuống? Nó không định trở về nhà nữa à?"
Diệp Lệ Lan nhìn ông và nói: "Sớm hay muộn thôi mà."
Tiêu Thiều: "……"
Lục Tẫn lái xe chở Diệp U chạy thẳng lên núi, không để cô phải leo núi. Diệp U ngồi bên cạnh Lục Tẫn, nhếch khóe miệng hỏi anh: "Có phải sau này không cần leo núi mỗi khi về sơn trang hay không?"
Lục Tẫn nói: "Tùy em thôi. Nếu em muốn leo thì anh sẽ leo với em, nếu em muốn đi xe thì chúng ta đi xe."
Khóe miệng Diệp U càng nhếch cao hơn: "Đây là đãi ngộ dành cho bà chủ hay sao? Không tệ, không tệ."
Tai Lục Tẫn hơi đỏ lên, quay đầu không nói nữa.
Tiểu Phan đã chờ ở bãi đậu xe đã lâu, thấy xe Lục Tẫn tới gần, anh phấn khích vẫy tay chào. Sau khi tài xế đậu xe, anh ta mở cốp lấy hành lý của Diệp U ra, Tiểu Phan thấy thế, lập tức ân cần đi tới: "Để tôi, để cho tôi."
Anh giật hành lý từ tay anh tài xế, nhìn Lục Tẫn và Diệp U cười tươi rói: "Lục tiên sinh, cô Diệp, cuối cùng hai người đã trở lại, mọi người đều nhớ hai người!"
"Vậy à?" Diệp U cũng nhìn anh cười vui vẻ, "Chú Hỉ cũng nhớ tôi à?"
"À……" Nụ cười của Tiểu Phan đông cứng lại trong chớp mắt, "Hôm nay nhà bếp chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, chúng ta mau trở về đi!"
Anh kéo vali tích cực đi tuốt đàng trước, Diệp U và Lục Tẫn từ tốn theo sau.
"Sao chú Hỉ không ra đón anh?" Diệp U hỏi Lục Tẫn.
Lục Tẫn nói: "Anh đâu phải con nít, về nhà mình còn muốn chú Hỉ ra đón?"
"Không thể nói vậy, anh và chú đã lâu không gặp nhau, chú không nhớ anh à?"
"Ngày thường anh và chú có nói chuyện điện thoại, sơn trang có chuyện gì thì chú cũng hỏi anh."
"Ồ, thì ra là thế." Diệp U khoác cánh tay anh đi dạo trong vườn sau một thời gian dài vắng bóng, "Gần đây sơn trang có chuyện gì thú vị không?"
"À……" Lục Tẫn cố gắng tìm ra vài điều thú vị từ cuộc trò chuyện giữa anh và chú Hỉ để kể cho Diệp U nghe, "Anh Lương đã xuống núi, nghe nói là do Khương Điềm và người đại diện đến tìm anh ấy một lần, khiến anh ấy hoảng sợ tới mức trả phòng ngay trong ngày."
"Phụt." Diệp U không nhịn được bật cười, "Không phải chứ, một người đàn ông to xác mà sợ đến như vậy? Chẳng lẽ Khương Điềm sẽ ăn thịt anh ta à?"
Lục Tẫn nói: "Có lẽ anh ấy cho là vậy."
"Người ta cũng phải kén chọn chứ." Diệp U trào phúng xong lại hỏi, "Còn gì nữa không?"
"Còn……" Lục Tẫn suy nghĩ cẩn thận, "Có một dì tới sơn trang thường trú, anh nghe chú Hỉ nhắc vài lần, nhưng cũng không phải là chuyện thú vị nhỉ?"
"Một dì?" Diệp U quan tâm ngay tức khắc, "Không phải dì này cũng vi phạm nội quy của sơn trang nên chú mét với anh đó chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!