Cả hai hẹn gặp nhau ở nhà.
Diệp U đã tới căn nhà trong thành phố của Lục Tẫn một lần, đã ghi lại dấu vân tay. Hôm nay cô tan việc trước, qua đó sớm hơn Lục Tẫn.
Cô tự đi một mình, má Vương thấy cô về nhà rồi lại đi, gọi phía sau: "Tiểu thư, tối nay không ăn ở nhà hay sao?"
"Không cần đâu má Vương, tôi đã hẹn với Lục Tẫn." Diệp U thay giày ở cửa, quay lại nhìn má Vương, "Má nói cho ba tôi biết nhé."
"Vâng."
Diệp U mở cửa đi ra gara, lái xe ra ngoài.
Nhà của Lục Tẫn cách nhà cô không xa, nếu không kẹt xe thì hai mươi phút là đến. Sau khi tới nhà Lục Tẫn, Diệp U ngồi trên sô pha cẩn thận lật xem album một lúc.
Ngoài lớp học bơi năm lớp 3, Lục Tẫn còn xuất hiện trong hình của cô một lần vào năm trung học cơ sở.
Cô lấy hai tấm hình ra, đặt bên cạnh nhau.
Cô cảm thấy đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Đang suy nghĩ miên man, cô nghe thấy tiếng xe Lục Tẫn. Cô cài nút bìa album, nhìn qua phía huyền quan, cửa nhanh chóng được mở "tích" một tiếng, Lục Tẫn thay dép lê bước vào.
"Em chờ lâu chưa?" Anh hỏi.
Diệp U lắc đầu: "Hôm nay anh về sớm vậy?"
Lục Tẫn mới tiếp quản dự án, tương đối nhiều việc, hôm nay chắc là ngày anh tan làm sớm nhất.
"Hôm nay ra đúng giờ." Lục Tẫn đi đến sô pha ngồi xuống bên cạnh cô, vô thức nhìn album trên bàn, "Đây là album của em à?"
"Dạ." Diệp U đáp và nhìn anh, "Hôm nay em đến phòng thu âm xem thầy Trình Cảnh, gặp Khương Điềm. Cô ấy kể em nghe vài chuyện lúc nhỏ, em về nhà lục album ra coi."
Lông mày Lục Tẫn khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Diệp U. Đôi mắt đen xinh đẹp của anh dường như ẩn chứa một cảm xúc nào đó, Diệp U nhất thời không đoán được.
"Khương Điềm nói gì với em?"
"À…… nói lý do em chuyển trường." Diệp U nói tới đây, nhìn Lục Tẫn cười, "Em không tin nổi trước đây em yếu ớt như vậy, đã bị mấy bạn khác đè x uống đất! Nếu như bị bạn nào đó biết được, họ nhất định sẽ cười rụng răng luôn!"
Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng tâm trạng Lục Tẫn càng nặng nề hơn, anh lại nghĩ tới những vết bầm trên cánh tay của cô bé Diệp U.
Đó chỉ là nơi anh nhìn thấy, ở nơi anh không thấy, không biết còn có bao nhiêu vết thương.
"Sau anh cau mày?" Diệp U giơ tay chọc lông mày Lục Tẫn, khẽ nhướng mày, "Có phải anh biết việc mình làm đã bị bại lộ hay không?"
Diệp U mở album trên bàn, đặt hai tấm hình có Lục Tẫn trước mặt anh: "Anh nhìn nè, người trong hình là anh phải không?"
Lục Tẫn nhìn tấm hình trên bàn, tấm đầu tiên chụp ở hồ bơi, tấm thứ hai hình như là ở công viên.
Hầu hết mọi người coi hình chỉ chú ý đến nhân vật chính là Diệp U, nhưng Lục Tẫn liếc mắt đã nhìn thấy chính mình.
Thậm chí khi thấy tấm hình, anh có thể nhớ lại những gì đã xảy ra vào thời điểm đó.
"Cậu bé phía sau là anh phải không?" Diệp U nhìn anh hỏi, "Anh đi theo em suốt đúng không!"
"Không có." Lục Tẫn phủ nhận rất mau, như thể sợ cô hiểu lầm mình là một kẻ b iến thái.
Diệp U lại nói: "Nhưng không thể là một sự trùng hợp đâu nhỉ?"
Đặc biệt là trước đây Lục Tẫn thừa nhận rằng anh luôn nhớ rõ cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!