Lục Tẫn hơi mở to mắt, tựa như không ngờ Diệp U sẽ đưa ra lời mời như vậy.
Diệp U nhìn anh, chọc gương mặt đang sững sờ của anh: "Ha ha, anh sợ phải không? Yên tâm đi, hôm nay là ngày làm việc, ba mẹ và em trai của em không có ở nhà."
Ánh mắt Lục Tẫn chuyển động, dường như thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lỗ tai lại hơi ửng đỏ.
Diệp U nhìn sự thay đổi của anh, ý cười trong mắt càng đậm hơn: "Này, Tiểu Lộc, tai anh đỏ kìa, có phải anh đang nghĩ chuyện gì đen tối hay không?"
"……" Lục Tẫn phủ nhận, "Anh không có."
"Vậy sao anh đỏ tai?"
"Có lẽ nhiệt độ trong xe quá cao." Anh hạ cửa kính xe xuống một chút, gió mát từ ngoài thổi vào.
Diệp U không chọc anh nữa, cười hỏi anh: "Ông nội hai sắp xếp công việc cho anh thế nào?"
"Ngày mai phải đến cuộc họp mới xác định." Lục Tẫn nói, "Nhưng tối nay nhà họ Lục tổ chức bữa tiệc nhỏ, ông nội hai kêu anh tới đó."
"Bữa tiệc?" Đuôi lông mày của Diệp U khẽ giật, "Người nhà họ Lục đều đến hay sao?"
"Chắc vậy." Nếu bọn họ nghe nói anh sẽ tham dự, nhất định sẽ mượn cơ hội này đi xem.
Diệp U cũng nghĩ đến điều này, lại hỏi anh: "Người ngoài đi được không anh?"
"Đây không phải là buổi tụ họp của gia tộc, chắc có mời một số người khác." Lục Tẫn nhìn cô, "Chủ yếu là cho dự án thắng cảnh tiếp theo."
"Vậy à." Diệp U suy tư một lúc mới cười nói, "Em có thể đi với anh không?"
Lục Tẫn nhìn cô hơi kinh ngạc: "Anh tưởng em không thích tiệc tùng kiểu này."
Diệp U nói: "Đúng là em không thích, nhưng làm sao để anh đi một mình được! Biết đâu đám người nhà họ Lục thấy anh ít nói rồi bắt nạt anh thì sao. Em cần phải đi, ai dám bắt nạt anh thì em sẽ mắng họ!"
Lục Tẫn nghe cô nói vậy, trầm mặc một chút, khóe miệng nở nụ cười nhẹ: "Được, chúng ta đi cùng nhau."
"Ủa, anh mặc bộ này à? Muốn thay đồ chính thức không?"
Lục Tẫn nói: "Thầy Tưởng sẽ kêu người đưa âu phục đến chỗ anh."
Diệp U: "Vậy anh nói ông ấy đưa đến nhà em đi, anh đỡ phải chạy tới chạy lui."
"Ừ." Lục Tẫn gọi điện thoại cho thầy Tưởng, đưa địa chỉ của Diệp U cho ông. Mặc dù thầy Tưởng có chút ngạc nhiên nhưng không hỏi gì cả, chỉ đồng ý.
Tới nhà Diệp U, Lục Tẫn phụ tài xế lấy đồ ra khỏi cốp xe, Diệp U cũng đi tới giúp một tay.
Ánh mắt bà rơi vào Lục Tẫn, hơi kinh ngạc.
Anh chàng đẹp trai đưa tiểu thư về lần trước chắc chắn không phải người này. Mới mấy ngày mà đã đổi người khác?
Trước đây phu nhân còn lo lắng rằng tiểu thư không tìm được bạn trai, bà thấy phu nhân nhìn lầm trong vấn đề này.
"À, đây là Lục Tẫn, bạn trai tôi." Diệp U hào phóng nói ra ba chữ bạn trai tôi, đồng tử của má Vương run lên.
Vậy đây mới là bạn trai thực sự? Tổng giám đốc dầm mưa đưa tiểu thư trở về lần trước không thành công hay sao?
"Lục tiên sinh, để tôi cầm, cứ giao cho tôi." Tuy má Vương bị sốc, nhưng nhanh chóng bình phục. Bà thấy Lục Tẫn cầm quá nhiều đồ nên muốn giúp anh, Lục Tẫn không đưa cho bà: "Má Vương giúp U U đi, tôi tự lo được."
"Ờ được." Má Vương lấy đồ trên tay Diệp U, mời họ vào nhà. Diệp U rảnh tay, giúp Lục Tẫn xách mấy túi măng: "Em phụ anh nha!"
Má Vương đi phía trước: "……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!