Đương nhiên Lục Tẫn rất vui.
Diệp U rửa mặt xong, được Lục Tẫn cõng tới nhà ăn.
Lúc này đã gần 10 giờ, Diệp U ngủ rất say, Lục Tẫn dậy lúc 4 giờ sáng mà cô không hề hay biết.
Lục Tẫn bận rộn công việc của sơn trang xong, trở về chuẩn bị bữa sáng. Diệp U cầm đũa nếm thử măng trên đĩa:
"Măng xuân ở sơn trang ăn ngon ghê, vừa mềm vừa tươi."
Hôm qua ăn lẩu, Lục Tẫn thấy cô ăn rất nhiều măng nên sáng nay đặc biệt làm món măng này cho cô:
"Sơn trang có rừng trúc, lúc này đang là mùa măng. Măng mà chúng ta ăn đều đào lên là nấu liền, vì vậy rất non."
Diệp U cầm đũa, bỏ măng vào miệng, nhìn anh đầy kinh ngạc:
"Hóa ra có thể đào măng trong sơn trang?"
"Ừ, mùa xuân mỗi năm đều mọc rất nhiều, nếu em thích thì có thể làm cho em mỗi ngày."
Diệp U gật đầu lia lịa:
"Em thích ăn măng xuân lắm, dù là xào thịt hay là nấu canh hoặc là ăn lẩu, đều ngon cả!"
Lục Tẫn cong môi, nói với cô:
"Măng là món ăn theo mùa ở sơn trang, anh sẽ kêu nhà bếp đổi món cho em mỗi ngày, ăn đến khi nào em ngán mới thôi."
"Ô ô Tiểu Lộc, anh tốt quá!"
Diệp U lại gắp măng, tò mò hỏi anh,
"Em đi đào măng được không anh?"
Lục Tẫn sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói:
"Đương nhiên, em có thể đi từ viện của anh thẳng vào rừng trúc. Tuy nhiên……"
Nói tới đây, anh nhìn Diệp U ngập ngừng:
"Đào măng cũng cần thể lực, em làm được chứ?"
Em…… Diệp U ho nhẹ, tràn đầy nhiệt tình,
"Hôm nay không được nhưng ngày mai em được nha!"
Lục Tẫn hứa:
"Khi nào em muốn đi thì nói anh biết. Anh sẽ dẫn em đi."
Dạ! Diệp U vui vẻ ăn bữa sáng, cảm thấy cơ thể khá hơn nhiều.
Tiểu Phan tới dọn bàn ăn, không dám nhìn lần thứ hai.
Không khí tràn ngập yếu tố ngôn tình!
Hơn nữa nhìn bộ dạng phấn chấn tinh thần của Lục tiên sinh sáng nay, anh có thể tưởng tượng bọn họ đã làm gì đêm qua!
Rời khỏi viện của Lục Tẫn chưa bao lâu, anh phải quay trở lại. Lục Tẫn và Diệp U đang ngồi sát nhau nói chuyện trên sô pha, Tiểu Phan không biết bọn họ có nóng không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!