Lúc Tiểu Phan cầm dù trở về từ bên ngoài, hai người còn đang âu yếm trên hành lang. Diệp U nhìn thấy anh, vội vàng bật khỏi ghế, giả vờ ngắm mưa một cách đứng đắn.
Tiểu Phan lấy tay che mắt theo bản năng, đi vào bếp: "Tôi không thấy gì hết, hai người cứ tiếp tục!"
Diệp U: "……"
Lục Tẫn cúi xuống nhặt tấm chăn mỏng rơi dưới đất, đứng dậy nhìn sắc mặt xấu hổ của Diệp U: "Ngày thường em dạn dĩ lắm mà, sao giờ lại thẹn thùng?"
"……" Diệp U nhìn anh, nghiêm túc nói với anh, "Khác mà, bị người ta nhìn thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt."
"Ồ." Lục Tẫn mỉm cười đầy ẩn ý, "Hóa ra em cũng muốn mặt mũi."
"…… Đương nhiên!"
Buổi tối, nhà bếp đưa bữa ăn tối cho họ, phần dành cho hai người. Diệp U nhìn đồ ăn Tiểu Phan đặt lên bàn, chìm vào trầm tư.
"Sao vậy, không hợp khẩu vị của em à?" Lục Tẫn ngồi đối diện cô, lo lắng hỏi.
Diệp U lắc đầu, nhìn anh với vẻ mặt hơi ngưng trọng: "Em đang nghĩ, người trong bếp không thấy lạ khi đột nhiên giao phần ăn tối dành cho hai người tới viện của anh hay sao?"
Tiểu Phan ở bên cạnh nói: "Không đâu, bây giờ mọi người đều biết cô đang ở chỗ Lục tiên sinh."
"……" Khóe miệng Diệp U không khỏi giật một chút, "Anh nói mọi người, ý là?"
"Là toàn bộ nhân viên của sơn trang."
Diệp U: "……"
Hay quá.
Cô nhìn Lục Tẫn đối diện, ngập ngừng hỏi: "Vậy hiện giờ coi như chúng ta chính thức được công bố?"
Lục Tẫn suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không đâu, anh chưa có danh phận ở chỗ em."
"……" Diệp U không nhịn được cười, cầm đũa nhìn anh nói, "Em đăng hình của anh lên vòng bạn bè để chính thức thông báo được không?"
Lục Tẫn khẽ nhíu mày, tựa như không hài lòng lắm với sự sắp xếp của cô: "Vòng bạn bè?"
Tiểu Phan cười thầm, không quên giúp Lục Tẫn nói chuyện: "Cô Diệp, Lục tiên sinh của chúng ta chỉ đáng giá trong vòng bạn bè thôi sao?"
"Ờ há?" Diệp U nhìn anh nhướng mày, rồi quay đầu nhìn Lục Tẫn, "Hôm nào em đưa anh về nhà gặp mặt ba mẹ em nhé?"
Lục Tẫn quả nhiên có chút ngại ngùng, anh ho nhẹ một tiếng, cầm đũa trên bàn: "Em cứ sắp xếp đi."
Diệp U nhìn bộ dạng của anh, cười nói: "Nhưng mẹ em đã gặp anh từ lâu rồi. Lúc trước mẹ kêu em tới sơn trang để xin chữ đó."
Lục Tẫn nói: "Chuyện này đương nhiên không giống."
"Ồ…… Khác cái gì?" Diệp U biết rõ còn cố hỏi.
Lục Tẫn trầm mặc một chút, Tiểu Phan không nhịn được cười.
Hình như anh cảm nhận được niềm vui cắn cp của các cô gái!
Lục Tẫn liếc nhìn anh, Tiểu Phan thu lại nụ cười, ra vẻ nghiêm túc: "Lục tiên sinh, cô Diệp, hai người từ từ dùng cơm, chút nữa tôi tới dọn."
Anh nói xong rồi nhanh chóng lui ra. Lục Tẫn nhìn Diệp U, không tiếp tục đề tài vừa rồi: "Ăn cơm đi."
"Dạ." Diệp U nhếch khóe miệng, cầm đũa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!