Chương 13: (Vô Đề)

Nếu biết trước chú Hỉ ở đây, Diệp U nhất định sẽ tới trễ chút.

Chú Hỉ cũng không ngờ Diệp U sẽ đến, đây là tư gia của Lục Tẫn, các vị khách căn bản sẽ không đến nơi này.

Ồ, sao ông lại quên mất, cô Diệp đâu phải là người bình thường :)

Hơn nữa vừa rồi cô ấy kêu Lục Tẫn là gì? Tiểu Lục?

Ngay cả ông còn chưa kêu thân mật đến vậy!

Sắc mặt chú Hỉ không tốt lắm, cũng không có ý mời Diệp U vào: "Cô tìm cậu ấy làm gì? Đây là tư gia của cậu ấy."

Cho dù Lục Tẫn tiếp đãi khách trong sơn trang, cũng sẽ chọn Dao Hương Thính và Lâm Thúy Thính, chứ không phải ở viện riêng của anh.

Diệp U cố gắng hết sức để nụ cười của mình có vẻ ngây thơ một chút: "Tôi tới để hỏi Lục tiên sinh…… một số kiến thức về kiến trúc cổ đại."

Chú Hỉ hiển nhiên không tin lý do của cô: "Cô Diệp có hứng thú đối với kiến trúc cổ nữa à?"

Hai người đang nói đến đó, Lục Tẫn từ trong viện đi ra: "Chú Hỉ, cô Diệp đã hẹn với cháu."

Chú Hỉ liếc nhìn Diệp U đầy nghi ngờ, quay sang hỏi Lục Tẫn: "Cô ấy thật sự tới đây để hỏi cháu về kiến trúc cổ?"

"Dạ." Lục Tẫn khẽ gật đầu, "Công ty của cô Diệp làm game mới với bối cảnh cổ đại, sẽ đề cập đến không ít kiến trúc cổ."

"Đúng vậy, đúng vậy, tôi không nói dối đâu, chú Hỉ." Giọng Diệp U đặc biệt chân thành.

Chú Hỉ lại nhìn cô, tuy rằng lý do này nghe có vẻ rất chính đáng, nhưng với nhiều hành động xấu của Diệp U trong quá khứ, ông có lý do để nghi ngờ rằng cô chỉ ngụy trang, cố ý tiếp cận Lục Tẫn.

"Được rồi, cháu nói chuyện với cô Diệp đi, tôi đi theo nghe một chút."

Diệp U: "……"

Hay quá, xem ra chú Hỉ quyết tâm muốn nhìn chằm chằm cô.

…… Tâm tư của cô đối với Lục Tẫn được thể hiện rõ ràng đến thế hay sao??

Lục Tẫn suy nghĩ một lúc rồi nói với Diệp U: "Cô Diệp, cô vào đây đi, tôi sẽ nói về cái đình."

Chú Hỉ không khỏi thắc mắc: "Bên ngoài cũng có rất nhiều đình, vì sao phải nhất định nói đến cái trong viện của cháu?"

Lục Tẫn nói: "Bởi vì Xuân Phong Đình là do chính cháu thiết kế xây dựng, cháu hiểu rõ nhất."

"Thật à? Lục tiên sinh giỏi quá!" Diệp U bước vào trong viện trước khi chú Hỉ nói thêm, "Chúng ta mau đi xem Xuân Phong Đình đi."

Nhìn thấy cái đình này lần nữa, Diệp U vẫn không nhịn được cảm thán vẻ đẹp của nó.

"Xuân Phong Đình là đỉnh nhọn bốn góc, có bảo đỉnh đứng đầu. Các thành phần thừa giữa mái nhà và mặt tiền được gọi là đấu củng, chủ yếu được sử dụng để nâng đỡ trọng lượng của mái hiên."

Lục Tẫn giải thích rất đàng hoàng, Diệp U cũng lắng nghe rất đàng hoàng, nghe nửa chừng còn chủ động đặt câu hỏi: "Cái giống bình hoa trên đấu củng là cái gì?"

Lục Tẫn nói: "Cái này kêu là bảo bình, cũng được dùng để chống đỡ, thiết kế trông giống bình hoa vì tính thẩm mỹ."

"Ồ, tổ tiên của chúng ta thật sự rất có trí tuệ!" Diệp U tâng bốc tổ tiên, "Từ mấy ngàn năm trước đã kết hợp thẩm mỹ và thực dụng một cách hoàn hảo!"

"Ừ……"

"Lục tiên sinh." Người hầu thường phụ trách cuộc sống hằng ngày của Lục Tẫn từ bên ngoài đi vào, tìm thấy Lục Tẫn và chú Hỉ ở Xuân Phong Đình, "Bà cụ Vạn đã tới, anh và chú Hỉ muốn đi gặp một chút không?"

Diệp U tò mò nhìn bọn họ, không biết bà cụ Vạn này là ai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!