Chương 12: (Vô Đề)

Lục Tẫn làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, đi ngủ đúng 10 giờ mỗi đêm, thức dậy lúc 4 giờ sáng ngày hôm sau, bao nhiêu năm nay vẫn luôn như thế.

Lúc này đã hơn 10 giờ, theo lý thuyết Lục Tẫn đã ngủ rồi, nhưng anh lại xuất hiện ở phòng trực của bảo vệ.

Tất cả mọi người trong phòng trực đều sửng sốt một chút, vừa rồi Diệp U nhắc tới Lục Tẫn chỉ là kế hoãn binh, cô không ngờ mình nói xong thì Lục Tẫn thật sự xuất hiện!

Chú Hỉ hơi kinh ngạc khi thấy Lục Tẫn tới đây: "Sao cháu đến đây?"

Lục Tẫn nói: "Cháu nghe nói đêm nay có chuyện nên tới coi thử."

Chú Hỉ hơi mím môi, không nói gì. Trước đây sơn trang không phải không có sự cố vào buổi tối, nhưng Lục Tẫn rất ít khi nhúng tay, đều do chú Hỉ trực tiếp xử lý. Hôm nay anh đặc biệt đến đây, nếu nói rằng không phải vì cô Diệp, chú Hỉ không tin chút nào cả.

Nhân viên bảo vệ giải thích ngắn gọn tình hình buổi tối cho Lục Tẫn, sau khi nghe xong, anh nói với chú Hỉ: "Nếu chỉ là một sự hiểu lầm, không cần truy cứu nữa."

"Đúng, đúng, đúng." Tiêu Tư Thành thấy mọi việc xoay chuyển, lập tức phụ họa, "Thật sự chỉ là hiểu lầm thôi mà, đã quấy rầy giấc ngủ của mọi người. Xin lỗi, xin lỗi."

Lục Tẫn liếc nhìn anh: "Anh Tiêu, anh muốn rời khỏi sơn trang phải không? Tôi có thể cho xe đưa anh đi xuống."

"Không, không, hiện giờ tôi đột nhiên không muốn đi xuống, mọi người mau đi ngủ đi."

Tiêu Tư Thành nói xong muốn chuồn đi, chú Hỉ đứng ở cửa, chặn đường ra của anh.

Tiêu Tư Thành im lặng một giây, cười lấy lòng chú Hỉ: "Chú Hỉ, Lục tiên sinh đã nói không cần truy cứu."

Chú Hỉ nhìn anh, cau mày đủ để kẹp chết một con ruồi: "Có thể không truy cứu chuyện đêm nay, nhưng nếu anh và cô Diệp lại gây ra chuyện……"

"Chú Hỉ nói gì vậy." Diệp U cũng bước tới, cười hì hì với chú Hỉ, "Chú muốn nói Tiêu Tư Thành gây chuyện thì tôi còn tin, nhưng tôi là người luôn tuân thủ bổn phận, đâu có làm gì!"

Chú Hỉ không ngờ có thể nghe những lời hoang đường như thế từ miệng cô, xuýt nữa cười lạnh: "Cô Diệp, con mèo vàng trong sơn trang còn kỷ luật hơn cô."

"……" Diệp U bị ông nói vậy nên im lặng một chút, sau đó ngập ngừng hỏi, "Trong sơn trang còn có mèo vàng?"

Chú Hỉ: "……"

Đây đâu phải là trọng điểm trong câu nói của ông!!

Chú Hỉ hít một hơi thật sâu, không muốn nhiều lời với cô nữa, ông sợ mình tức giận sẽ giảm thọ.

Diệp U thấy ông không nói nữa, nhanh chóng chuồn đi cùng với Tiêu Tư Thành.

Lục Tẫn và chú Hỉ cũng lần lượt rời khỏi phòng trực, chú Hỉ nghẹn cả bụng lời nói, nhưng thấy hiện tại đã trễ nên không nói gì, chỉ bảo Lục Tẫn mau về nghỉ ngơi.

Diệp U phát hiện Lục Tẫn đi phía sau cô và Tiêu Tư Thành không xa, vì vậy cố ý giảm tốc độ, chờ Lục Tẫn đến rồi đi cùng anh trở về.

"Ha ha, xin lỗi anh, tối rồi còn bắt anh tới đây." Diệp U nghĩ, chuyện xảy ra đêm nay là do hai chị em cô gây ra, nên muốn xin lỗi Lục Tẫn.

Lục Tẫn nghiêng đầu nhìn cô và hỏi: "Vì sao anh Tiêu nhất định phải ngồi xe rác xuống núi?"

Phòng an ninh đã điều tra xong, Tiêu Tư Thành không có ý định phá hoại trong sơn trang, cũng không trêu chọc các vị khách khác, vì vậy hành động này của anh thật sự không thể tưởng tượng được.

Diệp U nói: "Vì tiền chứ gì."

Đuôi lông mày của Lục Tẫn khẽ giật, chờ cô nói tiếp.

"Tôi và nó đều muốn xin mẹ tôi đầu tư, nhưng mẹ tôi chỉ đầu tư cho một người, bắt tôi và nó lên núi để tu thân dưỡng tính, nói rằng ai ở đây lâu hơn thì người đó sẽ được tiền đầu tư."

Lục Tẫn nghe cô nói xong, nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận các mối quan hệ: "Vì vậy cậu ấy ở sơn trang không nổi nữa, nhưng không muốn thua nên mới nghĩ tới xe rác?"

"Không sai, nó muốn lẻn xuống núi mà không ai biết, nhưng đã bị tôi nhìn thấu từ lâu nên tôi mới bí mật đi theo nó. Vốn định bắt ngay tại trận, ai ngờ……" Diệp U nói tới đây, không khỏi âm thầm thở dài, xem ra cô và Tiêu Tư Thành lại giằng co trong trận này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!