Trên lưng, cái gì cũng không có.
Ta đem ngón tay lúc nãy xuất huyết đưa đến trước mắt, tỉ mỉ nhìn kĩ, lại đem ngón tay cái và ngón trỏ kê sát, chậm rãi xoa bóp. Mặt trên ngón trỏ một giọt máu bị nặn ra, ta vận khởi huyễn đồng, có thể nhìn thấy phía trên hiện ra một lỗ cực nhỏ, đúng là bị kim châm chích mới có thể lưu lại dấu vết như thế này.
Ta đã từng tự mình ở phía sau lưng tỉ mỉ tìm kiếm, cũng không có phát hiện châm nhỏ tương tự tồn tại, ngón tay của ta, tại sao phải bị kim đâm ra máu?
Một trận gió lạnh thổi qua, ta run run một chút, đem áo lót mà che ngực lại, sau khi thoáng nhìn, phát hiện cửa sổ đúng là chưa khép chặt, gió lạnh mới thổi vào được trong phòng. Một con chim xinh đẹp đậu vào trên bệ cửa, mắt đen như hạt đậu, đang an tĩnh nhìn ta.
Con chim này trên người màu sắc lông chim đặc biệt sặc sỡ, lấy màu trắng thuần làm nền, mặt trên có hoa văn một vòng lại một vòng đủ thứ màu như lông công . Ta hiếm thấy con chim nào có bộ dáng như vậy, lập tức cùng nó nhìn nhau, ánh mắt của nó lợi hại phi thường, phảng phất như có thể nói chuyện, mà nó phát hiện ta đang nhìn nó, cánh giang rộng, như gió mềm mại bay đi.
Phía sau lưng lần thứ hai đau đớn truyền đến, thân ta khẽ run, một tay chống lên trên bàn trang điểm, lại không có thời gian băn khoăn lo lắng về con chim nhỏ kỳ quái kia.
Đau đớn từng cơn lại từng cơn, ta giống như đang bị người lột da rút gân, cảm thấy đau đớn từ trong xương cốt một đường lan ra đến da thịt bên ngoài. Cảm giác như vô số kim châm đang đâm vào lưng, từ khi ta sinh ra và lớn lên, tất cả thương bệnh lớn nhỏ từng trải qua không ít, thế nhưng không có một lần nào có thể so sánh với lần này càng thêm thống khổ.
Ta cả người đổ mồ hôi lạnh không ngừng, cũng không nhịn được nữa, trong miệng phát sinh tiếng rên rất nhỏ do kiềm nén, gần như rất tự nhiên, lần thứ hai đưa tay sờ về phía sau lưng, trên đường sờ tới, tay của ta mặt khác bị một cánh tay lạnh lẽo nhẹ nhàng cầm lấy.
"Lạc Thần." Ta cố gắng ngẩng đầu, nhìn trong gương đồng hiện ra thân ảnh bạch y của nàng, lập tức sẽ liền thẳng thắt lưng.
"Đừng nhúc nhích..." Thanh âm của Lạc Thần tự sau lưng ta truyền đến, mang theo vài tia mệt mỏi, vài tia run.
Thanh âm của nàng rất là kỳ quái, dường như thấy trên lưng ta giống như nằm một con ác quỷ vậy.
Ta theo lời không dám cử động, chỉ có ngực có y phục che chống lạnh, sau lưng của ta và cánh tay đều bại lộ ở trong không khí, gió lạnh bên ngoài cuốn vào, ta cả người lạnh run, có thể rõ ràng cảm giác được trên cánh tay nổi lên một tầng da gà.
Lạc Thần đem tay của ta bỏ ra, ngón tay chậm rãi đi lên, ở phía sau lưng ta từ xương bả vai xuống dưới dừng lại.
Bốn phía vô cùng yên lặng, Lạc Thần ngay cả nửa điểm thanh âm cũng không phát sinh, ngực ta kịch liệt phập phồng, nghe được chính tiếng hít thở hỗn loạn của mình, cảm giác hết thảy đều trở nên quỷ dị.
Ngón tay của Lạc Thần bình tĩnh ở phía sau lưng chỗ bị đau, bỗng nhiên chợt dùng chút lực, ngón tay trực tiếp ấn đè xuống, cùng lúc đó, một luồng hàn khí lạnh lẽo theo đầu ngón tay nàng thâm nhập vào trong da ta, sâu hơn xâm nhập vào trong xương cốt của ta.
Ta không hiểu được nàng phải làm gì, chỉ cảm thấy đau đớn đến tê tâm liệt phế, loại đau này làm cho ta có cảm giác muốn gào thét ra vậy, ta cắn chặt môi dưới, gắt gao nhịn xuống, trong cổ họng lập tức phát sinh tiếng rên cực kỳ nặng nề.
Đau.
Đau quá.
Đã từng ở một thời điểm nào đó, ta cũng đã trải qua nỗi thống khổ giống như thế này.
"Rất nhanh thì được rồi, ngươi chịu khó một chút." Lạc Thần như vậy nhẹ giọng nói, ngón tay lần thứ hai cố sức, theo đầu ngón tay của nàng đột nhiên thoát khỏi da thịt phía sau lưng ta, theo đầu ngón tay nàng rút ra, ta sinh ra một loại ảo giác, nàng hình như là... Ở trong thân thể ta, rút ra một cái gì cực kỳ thật nhỏ vậy.
"Được rồi, mặc y phục vào." Lạc Thần dùng một tay nắm ở cái eo của ta, tay kia lấy đi y phục trong tay ta, triển khai, khoác ở trên người của ta.
Ta cả người bị tắm mồ hôi lạnh, nếu không phải được nàng đỡ, hầu như sẽ xụi lơ trên mặt đất.
Mặc y phục xong, ta xoay người tựa ở trên bàn trang điểm, mới nhìn rõ Lạc Thần. Nàng tựu mặc một bộ áo lót đơn bạc bạch sắc, nét mặt thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, gương mặt nhuộm vài phần bệnh trạng hồng nhuận, mà mi mắt của nàng gắn quá chặt chẽ, thần sắc trong tròng mắt cực kỳ phức tạp.
Ta thở dốc ngụm lớn, nói không ra lời, di chuyển tầm mắt xuống, thấy đầu ngón tay của nàng, cư nhiên nắm bắt một cây châm dài, ngân châm cực nhỏ, mũi nhọn ngân quang lóng lánh, mặt trên bọc một tầng đỏ thắm vết máu.
Rất nhanh ta liền hiểu được, run run nói: "Châm này đúng là..."
Lạc Thần buông ánh mắt, gật đầu: "Mới vừa rồi ta từ trên lưng ngươi lấy ra."
Ta sợ đến run lập cập: "Bên trong cơ thể của ta, sao có một cây châm dài nhỏ như vậy? !"
Lạc Thần không trả lời ta, mà là đem cây ngân châm kia đặt ở trên bàn trang điểm, lại đem ta chặn ngang bế lên, hướng giường đi đến: "Trước đi đến giường nằm một lúc, như vậy sẽ lạnh."
Ta núp ở trong ngực nàng, hoàn toàn không biết làm sao, thời gian nàng thường lui tới ôm ta, đều ôm rất là ổn định, lần này lại cước bộ không vững, thậm chí còn có chút lung lay lắc lắc. Trong lúc đó có vài giọt lạnh lẽo rơi xuống trên mặt của ta, đều là mồ hôi lạnh của nàng nhỏ xuống.
Ta bị nàng ôm đến trên giường, nàng cầm chăn đem ta bao lại kỹ lưỡng, tự mình khoác áo bào lông cáo trắng ngồi ở bên cạnh ta, cứ như vậy lẳng lặng nhìn ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!