Ta tuy là bị nàng bắt được huyệt đạo, đã lưng ê chân mỏi như vậy, bất quá không cam lòng, chỉ đành đỏ mặt, gắt gao chống đỡ, không hơn cũng không kém.
Như thế, nghẹn một lúc, hai tay của Lạc Thần vẫn như cũ khoát trên thắt lưng ta, vững vàng nâng thân ta lơ lửng giữa không trung, đôi con ngươi sáng lấp lánh hơi nước bên dưới lại như đang tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, nói: "Thế nào, tiên sinh ta thương ngươi còn chưa đủ sao? Một câu cũng không nói với ta."
Dứt lời, khóe môi nàng giương lên một độ cong rất cạn, hai ngón tay thon dài lại nắm huyệt điểm bên hông thắt lưng ta, chậm rãi ấn xuống. Ta sợ đến thắt lưng đều phải mềm nhuyễn ra, thân thể bổng nhiên trượt xuống, đè ở trên người của nàng, run run nói: "Dừng lại, ngươi sắp thương chết ta rồi."
Nàng quả thật nghe lời dừng lại, ngược lại đưa cánh tay qua, thừa cơ đem ta ôm trọn vào lòng. Mềm mại trước ngực dán thật chặt trong ngực của ta, đồng thời, một mạt lãnh hương thanh nhã quấn hơi nước sau khi tắm gội xông vào mũi.
Mặt của ta không nhịn được lại đỏ thêm vài phần, nàng thế nhưng chỉ nhàn nhạt nói: "Ta vẫn chưa thật sự động thủ nha, chỉ ở trên lưng ngươi xoa bóp một cái, ngươi sao lại sợ đến như vậy."
Ta ghé vào bên tai nàng, buồn bực nói: "Tha cho ta. Này là ngươi vượt quá quy định, ai bảo ngươi vận dụng nội lực?"
"Lúc nảy ta phát hiện thân thể ngươi rất nóng, liền cho ngươi chút hơi lạnh, chỉ là muốn giúp ngươi hạ nhiệt." Nàng nói dối không đỏ mặt, trả lời hoàn toàn không chút do dự: "Đây đều là vì muốn tốt cho ngươi. Làm sao, giờ đã mát mẻ hơn rồi?"
"Cám ơn ý tốt của ngươi, càng nóng thêm rồi." Ta lẩm bẩm, vừa nghi vừa sợ mà hỏi nàng: "Lúc nảy ngươi là điểm vào chổ huyệt nào trên thắt lưng của ta? Ta làm sao cảm thấy... cảm thấy..."
Như vậy "cảm thấy" hết nửa ngày, cuối cùng thật sự là xấu hổ không nói nên lời.
"Cảm thấy cái gì?" Nàng nghiêng mặt sang bên, ở bên tai ta nhẹ nhàng ôn nhu thổi khí, hương thơm ngào ngạt ấm áp mềm mại, mà tay phải hẵn là thừa lúc ta không phòng bị, đột nhiên trượt vào trong tiết khố của ta, tựa ở bên trong thong thả vuốt ve. Dưới sự trêu chọc của ngón tay, ta có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác ướt át của dịch thể ấm áp ở đầu ngón tay nàng.
Cách tiết khố, ta đè tay nàng xuống, trầm mặt nghiêm túc nói: "Ta hỏi ngươi đó, còn không mau trả lời, chớ có sờ loạn. Này, đã nói chớ có sờ!"
Lạc Thần dừng lại, nói: "Ngươi bày ra biểu tình âm u dọa người như vậy, là đang chất vấn ta, hay là đang thử hướng ta lãnh giáo?"
Ta hừ nói: "Loại sự tình này, có... có gì tốt mà lảnh giáo."
Người dưới thân nọ lập tức đem mặt hơi nghiêng sang bên, đôi mắt hơi khép: "Nếu đã không phải lãnh giáo, vậy chính là chất vấn. Lòng ta lạnh rồi, không muốn đáp."
Thấy nàng thản nhiên nhắm mắt, không thèm quan tâm đến ta, ta quả thực không còn cách nào, chỉ đành nhẹ nhàng cắn xuống vành tai của nàng, mập mờ dụ dỗ nàng: "Lãnh giáo, lãnh giáo. Hảo tiên sinh, ta là học sinh của ngươi, đương nhiên muốn hướng ngươi lãnh giáo. Ngươi mới vừa rồi bắt được huyệt gì của ta? Ta sao có... có phản ứng như vậy?" Nói đến cuối, thanh âm đã nhỏ như tiếng muỗi.
Lạc Thần lúc này mới mở mắt ra, mỉm cười hỏi: "Phản ứng gì?"
Ta ở trên vòng eo của nàng gắng sức véo một cái, nàng rên rỉ một tiếng, lúc này mới đè nặng thanh âm nói: "Yêu trắc chư huyệt, giai thượng liên tâm phế, hạ thông tứ chi, này là cực kỳ mẫn cảm trọng yếu. Trước ta sờ tới sườn thắt lưng của ngươi, cảm thấy cực kỳ nóng bỏng, liền thừa cơ độ vài hơi lạnh vào, dĩ băng áp hỏa, thoáng dưới sự kích thích, ngươi mới có thể chịu không nổi.
Kỳ thực, cũng không phải như trong lòng ngươi nghĩ cái gọi là 'loại huyệt đó', ngươi quá nhạy cảm, tâm tư bất thuần. Ngươi nếu là đáy lòng trong sáng, nhất định sẽ không đơn giản như vậy mà dưới tay ta..."
Ta hiểu được nàng sắp sửa nói cái gì đó, lập tức đỏ mặt trách mắng: "Im miệng."
Lạc Thần mặt không thay đổi nói: "Hảo, ta im miệng rồi."
Ta tức đến cơ hồ nội thương, nói: "Ngươi ngày thường đã xem qua loại sách gì? Thế nào biết rõ những thứ này."
Lạc Thần chớp mi nói: "Ta xem đều là chính kinh thư. Ngươi xem, ngươi cũng quá không đứng đắn, này lại là nghĩ đi đâu rồi."
Ta lầm bầm cười lạnh vài tiếng, ở phía trên liếc nhìn nàng, cắn răng nói: "Ngươi quả thật rất đứng đắn. Nếu ngươi đứng đắn, vừa rồi đã nói rất nhiều, thế nào không lấy tay ngươi từ bên trong ta ra. Thế nào, sờ rất tốt sao?"
"Ngươi nói xem?" Nàng thu lại vài phần mập mờ cười, ngón tay trượt một cái, khiến ta không khỏi run cả người, mà nàng đột nhiên ôm chặt ta, trở mình một cái, đem ta áp xuống.
Hai tay của ta chống giữ trên chăn, quẫn bách nhìn nàng nói: "Ngươi lúc này là, là muốn làm cái gì?"
"Không làm gì cả." Tay nàng khoát lên trên lưng ta, đem ta nâng lên, sống lưng ta thẳng lên, bị ép tựa ở đầu giường. Đang lúc xấu hổ đỏ mặt, nàng lại thấp giọng ho khan, nửa quỳ ở trên giường, thân thể nghiêng về trước, đôi con ngươi màu đen trong đôi mắt nhìn ta chằm chằm, thản nhiên nói: "Ta mệt mỏi, chỉ là thiếu một gối đầu thơm mềm dựa vào mà thôi, ngươi xem, ngươi lại nghĩ tới chổ thiếu nghiêm túc rồi, đáng đánh.
Gối đầu, ngồi thẳng lên cho ta, cho ta dựa vào nghỉ tạm một hồi."
Cả người ta mồ hôi lạnh mồ hôi nóng cùng nhau tuôn ra, đành phải gập chân trái lên, đùi phải duỗi thẳng, cứng nhắc ôm lấy nàng, đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào trong ngực.
Nàng nửa ngồi nửa tựa nghiêng trong lòng ta, nói: "Cánh tay thả lỏng chút, thế nào cũng không êm, cấn quá."
Ta thở ra một hơi thở, thân thể thả lỏng, càng dịu dàng ôm lấy nàng. Nàng lúc này mới lười biếng khẽ "Ân" một tiếng, có lẽ là biểu thị thoả mãn, sau đó lại nói: "Gối đầu, kể chuyện xưa nghe đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!