Chương 49: Ta Thương Ngươi

Ta xoa nhẹ mắt, mơ hồ nói: "Ta chỉ nhớ khi cùng ngươi ở Thanh Huyên hàng ngày thường làm những chuyện nho nhỏ, nhớ rằng ngươi từng dạy ta đọc sách viết chữ, chính xác mà nói, ta biết được ngươi đối xử tốt với ta thế nào. Còn chuyện từ sau ngày hoa tiêu năm đó thì ta lại ... Lại mơ hồ."

Lạc Thần nhíu mày: "Sao lại như vậy."

"Đúng là như vậy, ta gạt ngươi làm gì. Giống như có người nào đó dùng dao nhỏ mà đem toàn bộ kí ức của ta lấy đi mất vậy, có vài việc, ta thật không thể nào nhớ ra được. Có lẽ là bởi vì cô cô ... Ti Hàm đã đem ta ngâm mình điểm huyệt sáu ngày đêm, phong châm trong cơ thể giải trừ, so với trước kia, ta có thể nhớ tới chuyện cũ nhiều hơn rất nhiều. Bất quá, theo ta dần dần nhớ lại, lại kèm theo một cảm giác rất mơ hồ, từ trong đáy lòng, không biết tại sao, luôn cảm thấy sợ hãi."

"Đừng sợ." Lạc Thần thân mật chạm vào chóp mũi ta nói:" Ngươi xem, ngươi bây giờ chỉ là đã nhớ ra được một vài chuyện khiến ngươi vui vẻ hoặc thấy hài lòng, từ trong đáy lòng ngươi hẳn sẽ có chút chống cự khiến ngươi cảm thấy bất an, đây là bình thường. Tất cả thuận theo tự nhiên, ngươi nếu không nguyện, thì không nên miễn cưỡng nghĩ nữa."

Ta "Ân" một tiếng, nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy của nàng, lẳng lặng nhìn một hồi, bỗng nhớ lại một chuyện, vội hỏi: "Tuy nói chuyện về tết hoa tiêu ngày đó, ta hoàn toàn đã quên, nhưng mơ hồ vẫn còn nhớ được khi ta ở dưới tàng cây cuối đường chờ ngươi thì có một gã nam tử đi đến trước mặt của ta, cùng ta nói chuyện. Hắn nói là ngươi bảo hắn đến đón ta, ta nhìn hắn thập phần quen mắt, liền tin theo lời hắn, cho rằng đi theo hắn thì sẽ gặp ngươi.

Chuyện sau đó, ta cái gì cũng không nhớ, một đoạn đều là giấy trắng. Cho đến mùa thu năm ấy, Côn Lôn và mẫu thân ta đem ta từ trong mộ Cô Tô công chúa cứu ra, mang về nhà nuôi nấng, ta mới có được kí ức của cuộc sống mới."

Lạc Thần như đã sớm biết, liền hỏi: "Tên nam nhân mang ngươi đi là Hoài Dương Tử sao?"

Ta lắc đầu.

Lạc Thần không tin: "Tên nam tử mang ngươi đi, thật sự không phải là Hoài Dương Tử sao? Điều này sao có thể. Ngoài hắn ra, ta nghĩ không ra còn có thể có người nào khác."

Ta thấp giọng nói: "Thật sự không phải hắn. Hoài Dương Tử ta biết mặt hắn, ngươi khi đó không thích hắn, ta tự nhiên cũng sẽ không muốn đi cùng hắn, tuyệt đối sẽ không cùng hắn tùy tiện mà rời đi." Nói đến đây, ta hơi nhíu mày: "Khi ta gặp được tên nam tử kia, luôn cảm thấy thập phần thân thiết, dường như đã gặp ở đâu đấy rồi, nghe giọng nói của hắn, cũng rất ôn nhu nhẹ nhàng, cũng không nói nhiều cùng với hắn, ta liền tin lời hắn.

Hắn lúc đó trên tay còn cầm một bức tượng như tượng điêu khắc bằng gỗ, cùng ta nói chuyện, hắn cũng không quên dùng dao gọt giũa bức tượng điêu khắc gỗ ấy."

"Tượng điêu khắc gỗ?" Lạc Thần trong mắt có vài phần nghi ngờ.

Ta nói: "Nói đến tượng điêu khắc gỗ, ta ngượi lại cũng nhớ ra ta cũng có một cái. Ngươi còn nhớ hay không, ở trong mộ Cô Tô công chúa, ta từng nhặt được một bức tượng điêu khắc dáng vẻ nữ nhân, bây giờ, ngược lại không biết ta hồ đồ nhét vào trong góc nào rồi nữa."

Thân thể Lạc Thần khẽ động, mang theo quần áo cùng chăn mềm ma sát tạo thành tiếng, nghĩ kĩ trong chốc lát, nàng mới nói: "Ngươi tìm bức tượng đó mang lại cho ta xem qua một chút, được không?"

"Lúc này thì không được. Trước khi xuất phát đi Mặc Ngân Cốc, ta đem một số vật dụng linh tinh bỏ lại Huyên Hoa Hiên, bức tượng điêu khắc ấy, tám chín phần là bỏ ở trong đó, nếu như không trở về đất thục thì không có cách nào có thể tìm được."

"Cũng không sao. Đợi thêm mấy ngày nữa, chuyện này kết thúc, chúng ta liền quay bề thăm Côn Lôn tiền bối. Cũng đã rời đi khá lâu rồi, ngươi nhất định là rất nhớ nàng."

"Ân." Ta cúi đầu đồng ý với nàng, đồng thời gương mặt dán gần hơn, gần nàng hơn, gần đến mức độ có thể nhìn rõ cả chiều dài của lông mi nàng.

Hai người ôm nhau nằm trên giường, trong lòng thoải mái như vậy, lại không hề che giấu, tại căn phòng này như trước kia nhỏ to nói chuyện với nhau, thật sự rất thoải mái. Nếu nói khoảng thời yên bình, năm xưa, chắc cũng chỉ có thể như thế này thôi.

Ta mong mỏi ngày này, cũng không phải quá lâu, cuối cùng cũng chờ được.

Tay Lạc Thần ôm chặt thắt lưng ta, khẽ cười nói: "Chuyện trong lòng ta, ngoài một việc kia, còn lại những thứ ta biết, bây giờ đều nói hết cho ngươi. Ta nói rồi, sẽ không lừa gạt ngươi nữa, nhất định sẽ giữ lời. Ta hiểu được hiện tại ngươi kỳ thực còn có rất nhiều mối nghi ngờ, ta với ngươi đều giống nhau, cũng không hiểu, vẫn liên tục tìm kiếm đáp án.

"Không sao, những chuyện xưa ngươi kể đã giúp ta giải đáp rất nhiều mối nghi ngờ. Lúc trước ta nghĩ rất nhiều, rất nhiều thứ ta không giải thích được ở chỗ ngươi, nghĩ bản thân ngươi là một câu đố rất bí ẩn, bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu ra rồi."

Ngón tay tiếp xúc với bờ môi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng xoa nhẹ, ta có chút xúc động nói: "Ngươi xem ngươi thú nhận việc này, đúng là đã thú nhận rất nhiều, có thể viết thành hàng dài giấy Tuyên Thành (hay còn gọi là giấy Tuyên, nếu ai có nhu cầu muốn biết thêm thì hỏi google sama nhé ^^) , đều có khi không hết. Quá khứ ngươi chính là một bí ẩn, hiện tại mới nói, đúng là quá nhiều thứ rồi."

Đầu lưỡi nàng khẽ lướt qua môi, thong thả dán tại ngón tay ta, thanh âm nhè nhẹ nói: "Ngược lại cũng đúng, lời nói nhiều lắm, bây giờ tiếng nói có phần khó nghe rồi."

Ta rút ngón tay về: "Ta giúp ngươi lấy một chén nước, nghỉ chút đã."

Lạc Thần kéo ống tay áo ta, nhẹ giọng nói: "Không cần, ta dọa ngươi sợ à. Ngươi cứ nằm như vậy, ta muốn ôm ngươi một lúc."

Ta gật đầu, nằm im, khẽ nghịch mấy lọn tóc còn hơi ướt của nàng. Hơn nữa lúc này, ta đối với nàng đặc biệt không muốn rời xa, liền muốn cùng nàng dính vào nhau một chỗ, không rời xa nhau mới là tốt.

Lạc Thần yên lặng nhìn ta, ánh sáng trong mắt bắt đầu lay động, nhìn ra ngoài một hồi, nàng ở trên thắt lưng ta làm một tư thế, hình như có chút than thở: "Mười năm trước, ngươi mới chỉ có nhỏ như vầy, vừa vặn đến chỗ này của ta, bây giờ, đã trưởng thành cao bằng ta rồi."

Ta châm chọc nàng: "Lời này nghe vào tai ta, thế nào lại cảm thấy không có cảm giác như vậy. Ngược lại như là ngươi giống như đang mong ta lớn lên ấy."

Nàng ngạc nhiên, ho khan, giả vờ để ý trách mắng: "Là như thế nào, không được nói linh tinh."

Đầu ngón tay điểm một cái vào môi nàng, ta cười nói: "Ai nha, ngươi nói xem, có phải thế không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!