Chương 42: Lạc Thần Phiên Ngoại ( Kết Thanh Huyên Thiên) Giấc Mộng Mười Năm

Hoài Dương Tử chế nhạo lên tiếng: "Ta vẫn luôn nghĩ, bệ hạ hoàn toàn không nguyện để ta mê hoặc hắn, nhưng thật ra mở to mắt trông chờ ngươi đến mê hoặc hắn. Ngươi nên biết, mấy trăm năm trước, thiên hạ Đại Hán này, là thiên hạ của nam nhân, một nữ lưu như ngươi, nếu không phải bệ hạ yêu ngươi, thì như thế nào sẽ cho ngươi theo Đông Phương Sóc tự do ra vào hoàng thành.

Bệ hạ hắn dùng mọi cách khoan dung cho ngươi, ngươi lại là một nữ nhân thập phần không có mắt, ba lần bảy lượt không nể mặt mũi hắn, hắn biết ngươi nghe lời Đông Phương Sóc nhất, liền đến chổ Đông Phương Sóc đòi cưới ngươi, muốn Đông Phương Sóc nói vài lời tốt đẹp với ngươi, ngươi sẽ chịu nghe theo lời Đông Phương Sóc, theo hắn nhập cung. Không ngờ Đông Phương Sóc lại cự tuyệt hắn, bệ hạ thẹn quá hóa giận nên mới hạ sát tâm. Ngươi nghĩ rằng năm đó Đông Phương phủ đệ bị tịch biên diệt môn là do lỗi của ai, không phải là vì ngươi đắc tội với bệ hạ, Đông Phương Sóc sẽ chết sao? Từng ấy năm tới nay, ngươi luôn mang cái chết của hắn tính sổ trên đầu ta, kỳ thực suy cho cùng người đã hại chết hắn, chính là bản thân ngươi! Ta thấy ngươi là muốn chém đầu ta, chi bằng tự sát tạ tội!"

"Ngươi câm miệng." Ta trở lòng bàn tay giữ kiếm, đâm thẳng tới: "Ta dù cho phải tự sát, cũng phải lấy mạng ngươi trước."

Hoài Dương Tử không lên tiếng nữa, nâng kiếm đỡ đòn, hai người đấu tại một chổ. Kiếm khí xao động, kiếm hoa lấp lánh, thiêu, thứ, phân, sách, phách, hư hư thật thật, nhất nhất trước sau mà qua lại tương ứng, dưới chân cuộn lên vô số lá xanh.

Ta xưa nay chưa từng giết người, đã nhiều năm như vậy, ta dám thề với tổ tông Lạc Cung, trên tay chưa từng lấy qua một mạng người. Nhiều năm như vậy, ta hiếm khi giao du với người khác, chớ nói đến việc cùng người tranh chấp, ngay cả khi gặp phải người cực kỳ hung hãn, cũng sẽ không chân chính tỗn thương tính mệnh hắn.

Hai người ở trong rừng hóa giải vô số chiêu thức, mãi đến lúc sau, ta dần hạ độc thủ, từng chiêu đều nhắm vào tử huyệt của Hoài Dương Tử mà đánh, vốn là ta chiếm thế thượng phong, áp chế hắn, không ngờ lúc sau, trong lòng ta bổng dưng căng thẳng, mồ hôi lạnh không kìm được từ lưng áo toát ra, ngón tay phát run, suýt chút đến kiếm cũng không nắm vững.

Ta không tự chủ lui về phía sau, trán đã đầy mồ hôi.

Hoài Dương Tử là loại người khôn khéo, bổng nhếch môi cười: "Ngươi, mắc bệnh rồi sao?"

Ta gập người xuống, cũng không lên tiếng, nâng kiếm đâm tới, lại để hắn đơn giản tránh được: "Làm sao đột nhiên không còn khí lực? Nga, ta đã quên mất, Lạc đại nhân ngươi vốn là người đẹp yểu điệu mang bệnh, hoa đẹp có gai, dù cho bình thường hung hãn thế nào, một khi đã phát bệnh, gai cũng không còn, không còn khí lực như thế cũng là bình thường, haha."

Tiêu rồi. Chỉ trách ta không nắm bắt thời gian cho tốt, giờ đây hàn tật phát tác, ta làm sao thắng được hắn. Xem tình hình trước mắt, cũng không phải lúc phân thắng bại, mà là lúc lo đến tính mạng rồi.

Nghĩ đến điều này, đành phải cắn răng chịu đựng, tung chân đá tới, đá gãy một bụi cây trúc gần đó. Chổ trúc bị đá gãy kia, không giống như bị kiếm chém gãy trơn nhẵn bằng phẳng, mà phân nhánh ra, lại bị ta câu ở trên giày, hướng Hoài Dương Tử đánh đến, chổ gãy bị nội lực đánh văng ra, lập tức phân tán thành từng mảnh như dao sắt, trực tiếp đánh vào ngực Hoài Dương Tử.

Hoài Dương Tử tránh không kịp, trước mặt đụng phải độc chiêu, liền phun ra một ngụm máu. Đồng thời một vật từ trong ngực văng ra ngoài, rơi bên cạnh lá trúc, nhìn không rõ hình dạng cụ thể, chỉ là giống như một con rối.

Ta run rẩy cười lạnh một tiếng, run giọng nói: "Thế nào, bây giờ đổi thành ai không có khí lực?" Lúc nói chuyện, chân như nhũn ra, đành phải cầm đoản kiếm khổ sở chống đở, mũi kiếm mỏng manh, lập tức cong đi rất nhiều.

Mà Hoài Dương Tử thổ huyết, hẵn là không nhẹ, liền nhào qua, đem vật như bảo bối bị rớt trên mặt đất nắm ở trong tay, trong miệng lẩm bẩm: "A Ương, a Ương... đánh trúng ngươi rồi sao... quần áo ngươi bị đánh rách rồi, ngươi chớ buồn, ta sẽ vá lại cho ngươi..."

Ta nhíu mày, còn chưa nhìn kĩ, hắn liền đem vật kia thu vào trong ngực, cũng không nhìn ta, trở mình, nhảy lên đỉnh trúc, đạp gió rời đi, chỉ có thể nghe được âm thanh cành trúc đong đưa xào xạc.

Bốn phía chỉ còn âm thanh gió thổi lá trúc, toàn thân ta như nhập vào hầm băng, không chống đở nổi nữa, nhuyễn kiếm rơi xuống, thân thể cũng ngã xuống theo.

Trong rừng trúc che khuất bầu trời, vô cùng u ám thanh lương, ta ngửa người thở dốc nhìn bên trên, chỉ có thể nhìn thấy một phiến lá trúc âm u xanh biếc. Lúc này, bổng dưng vạn phần vui mừng Hoài Dương Tử chẳng hiểu vì sao bỏ cuộc chiến rời đi, nếu không, ta e rằng phải bỏ mạng ở rừng trúc này rồi.

Lá trúc ẩm ướt dưới thân, ta bị hàn khí trong cơ thể đông lạnh đến rung bần bật, trong cơn khó nhịn, lại nghĩ đến một việc.

Còn có một người quên ở nơi nào.

Ta rời đi đã hồi lâu, nàng không chờ được ta, liệu có nghe lời ta trở về nhà không? Có điều nàng có lúc ngây ngô, có hay không vẫn ngồi dưới gốc cây ngốc nghếch chờ ta?

Nghĩ đến đây, không khỏi đối với trận đấu lần này của bản thân hối hận không thôi, tự mình bị thù hận che mắt, mới làm ra cái việc không lý trí thế này.

Ta làm sao biến thành cái bộ dạng này rồi. Nếu tiên sinh hắn dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ thất vọng vì ta.

Cắn răng đứng dậy, vịn vào thanh trúc chầm chậm di chuyển bước chân về phía trước, hàn tật trong cơ thể mặc sức tàn phá, mỗi một bước đi, với ta mà nói đều như lăng trì hành hạ, ta thậm chí có thể cảm giác được tay của mình lúc nắm vào thân trúc trơn tuột, dường như giống như sắp đóng thành băng bên trên.

Lúc đến là dùng khinh công, đường trở về xa xôi cùng cực, cứ thế khổ sở chống trúc đi không biết bao lâu, khó khăn lắm mới trở lại ngoại trấn Thanh Huyên, dòng người quanh mình dần nhiều, mặt trời treo cao, không ngờ đã giờ ngọ rồi.

Ánh nắng trước mắt lay động, ta vốn đã không cảm nhận được tồn tại của bản thân mình, hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Cho đến luc ta tỉnh lại, ta mới phát giác bản thân nằm trên giường nhỏ, ánh đèn trong phòng như hạt đậu, mà nữ đại phu quen biết lúc xưa đang cúi người nhìn ta chằm chằm: "Trước kia không phải bảo ngươi đừng lẫn vào dòng người trên đường sao? Trên đường nguy hiểm, cô nương nhà nào cũng chớ có đánh đánh giết giết, ta cùng ngươi quen biết, mới nói với ngươi những lời này, ngươi sinh ra xinh đẹp như vậy, tìm một lang quân tốt gả cho mới là đúng lý.

Lần này tại sao lại cầm kiếm đánh nhau với người khác, còn đánh đến hôn mê bất tỉnh? Nếu không phải người trên trấn có lòng tốt đem ngươi tới đây, ngươi hôm nay chết như thế nào cũng không biết được."

Ta không để ý nàng dài dòng, mà kéo lấy tay của nàng, khàn giọng hỏi: "Hiện tại giờ gì?"

Nữ đại phu hoài nghi đáp: "Giờ Dậu nhất khắc, thế nào?"

"Giờ Dậu... giờ Dậu rồi..." ta cầm lấy ngoại sam, run rẩy xuống giường, ném lại tất cả ngân lượng trên người, cũng không để tâm tiếng la hét của nữ đại phu kia, vội vàng đẩy cửa ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!