Suy nghĩ của ta thay đổi rất nhanh. Nếu nói nàng là sư tôn của Hoa Tích Nhan thì tại sao nàng lại trẻ như thế, gần bằng tuổi của Hoa Tích Nhan, hai người căn bản là đồng lứa, làm sao có thể là sư tôn của Hoa Tích Nhan?
Ta cảm thấy chút kỳ quái, nàng tuy trẻ tuổi nhưng đôi mắt chất chứa nhiều dấu tích của thời gian, phảng phất như rượu cổ. Dấu vết lưu lại, một số người trong mắt không có gì, những người đó che dấu rất tốt nhưng một sốngười khác lại không như vậy, trải qua nhiều tang thương, từng chút một động lại trong đôi mắt không giấu được.
Mà nàng, đúng là loại thứ hai.
Bốn phía yên tĩnh, cũng không biết qua bao lâu, nàng quay đầu nói với Hoa Tích Nhan: "Nhan Nhi, ngươi mau lui đi."
Thanh âm thực trong trẻo nhưng lạnh lùng, ta cân nhắc một lúc, mơ hồnghe như Vũ cơ đêm qua nói chuyện.
Hoa Tích Nhan đứng lên, cung kính trả lời:"Vâng."
Lui ra sau, Hoa Tích Nhan liếc mắt ta một cái, không nhiều lời, đi tới cánh cửa bên trài, đi vào trong viện.
Ta suy nghĩ, chần chừ lên tiếng: "Tiền bối." Chuẩn bị nói tiếp lại cảm thấy không ổn, ta gọi nàng như vậy, không phải nói nàng già sao? Nhưng nàng là Hoa Tích Nhan của sư tôn, luận về vai vế, nên xưng hô nàng một tiếng mới đúng.
Nàng đến trước mặt ta, ánh mắt dán chặt lên người ta, nói: "Ngươi gọi ta là gì? Tên của ta là Tư Hàm."
Tư Hàm? Tên rất quen thuộc.
Ta cân nhắc, lại hàm hồ mở miệng nói: "Tư... Tư cô nương?"
Trên mặt Tư Hàm dịu đi chút ít, cười như không cười: "Ngươi gọi ta là cô nương?"
Ta lớn đầu như vậy, gọi tiền bối cũng không được, cô nương cũng không xong, người này rốt cuộc là muốn gì? Tâm nghĩ thầm, nàng tương lai là ân nhân của Lạc Thần, ta không thể thất lễ, đành cung kính nói: "Ngươi muốn ta gọi sao, ta sẽ gọi vậy."
Tư Hàm lạnh giọng nói: "Thật không?"
Ta nhịn không được lau mồ hôi lạnh: "Tất nhiên."
Tư Hàm lại nói: "Vậy ngươi gọi ta là cô cô đi."
Khóe miệng ta run lên, tâm nói: Ngươi đùa ta chắc. Nhưng hiện tại là nhờ người ta, tình huống đặc biệt ta chỉ đành ủy khuất chính mình, ngoài miệng làm bộ nhu thuận nói: "Cô cô."
Liệt tổ liệt tông tại thượng, ta Sư Thanh Y may mà không có cô cô, hôm nay kêu nữ nhân cùng tuổi bằng cô cô, không coi là có tội, A Di Đà phật, thiện tai thiện tai.
Tư Hàm như trước cười như không cười. Nói đó là cười sao, khóe miệng nàng quả thật cong lên một cách thản nhiên, nhưng khuôn mặt nàng trời sinh đã lạnh lùng, tĩnh lặng như mặt hồ, thật sự không hiểu nàng rốt cuộc suy nghĩ gì.
Tư Hàm nhìn ta một hồi, mới nói: "Ngươi ngoài miệng gọi ta là cô cô, trong lòng lại nói cút xuống địa ngục đi."
Ta thiếu chút nữa đứng không vững, ho khan, nghiêm mặt nói: "Cô cô, ngươi đừng nói đùa."
Hừ, ta làm gì có cô cô.
Ta thề nếu không phải vì hàn tật của Lạc Thần, ta sẽ không cùng nàng giaothiệp, ta một tay đánh chết mình, xong hết chuyện.
Tư Hàm thản nhiên nói: "Đúng, ta đang cười."
Một chút cũng không buồn cười.
Ngươi bãi này trương khối băng mặt, rồi lại làm sao buồn cười.
Ngươi giương gương mặt băng rồi làm sao cười được.
Ta tận lực sử chính mình cứng ngắc đích biểu tình trở nên tự nhiên đó, chỉ vào Ta tận lực biến biểu hiện cứng ngắc của mình tự nhiên hơn, chỉ vào Lạc Thần đang không nói một tiếng, nói với Tư Hàm: "Vị bạn hữu này của ta, nàng... nàng không cần gọi ngươi là cô cô chứ?"
Ánh mắt Lạc Thần cực kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tư Hàm, Tư Hàm quay mặt, cũng thần sắc lãnh đạm nhìn nàng.
Hai người bọn họ thật sự có chút giống nhau, đối với người ngoài đều là cao ngạo lãnh đạm, nhưng Lạc Thần ôn nhu nhàn nhã hơn rất nhiều. Lần này hai người mặt đối mặt, ánh mắt băng tuyết nhìn nhau, hàn khí bốn phía, không hiểu có phải ta bị ảo giác không, Lạc Thần đối với Tư Hàm có địch ý, Tư Hàm cũng không khác Lạc Thần mấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!