Chương 21: Đêm Động Phòng Hoa Chúc (trung).

Cái tư thế này, với ta mà nói thật sự là có chút cảm thấy xấu hổ, cảm thấy không được tự nhiên. Bất quá cũng là cái tư thế này, làm ta có cảm giác nàng cao hơn ta, thoáng cúi đầu, có thể khiến cho ánh nến phía sau nàng vừa đúng chiếu lên khuôn mặt đẹp đẽ nhìn rất rõ ràng.

Tay trái nàng cầm chữ hỷ màu đỏ nâng cao, trong ánh nến tỏa sáng, lông mày thu liễm như có điều suy nghĩ.

Hiện tại, nàng ôm ta ở trong ngực nàng, vậy mà ở bên cạnh nàng lại nhìn chữ hỷ đỏ thẫm trầm tư một cách kì lạ, vẻ mặt thể hiện một cách nghiêm túc khiến ta không khỏi có chút nho nhỏ thất vọng. Nàng lúc trước nói ta phải ngồi ở trên đùi nàng, thừa cơ ôm ta, ta còn suy đoán nàng có lẽ sẽ hôn nhẹ ta, có lẽ sẽ nói vài câu ấm áp.

Nghĩ không ra, cũng không phải.

Không phải là ta tự coi trọng bản thân, ta tự nhận thấy diện mạo ta thế này thật không có kém, ở trong mắt ngoại nhân bọn họ cũng sẽ nói rằng đây là một cô nương xinh đẹp. Nhưng nàng lúc này lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc, chỉ nhìn tờ giấy đỏ cũng không nhìn đến ta, ta không khỏi cho rằng mị lực của bản thân không đủ để hấp dẫn nàng khiến trong lòng đau xót không thôi.

"Đang suy nghĩ gì?" Ta nhịn không được nhẹ giọng hỏi nàng.

Nàng nhìn qua ta, ánh nến trong mắt nàng hạ xuống một quang ảnh không rõ ràng: "Ta đang suy nghĩ, hôm nay có song hỷ, lại có nến đỏ, nếu là ứng với cảnh này, đem động phòng hoa chúc làm trước chẳng phải là tốt sao? Ngươi nói, có được hay không?"

Có được hay không? Nàng hỏi như vậy, nhìn qua như là đang hỏi qua ý kiến của ta, trên thực tế, lại cũng không phải.

Ta không có cơ hội nói ra tốt hay là không tốt. Ngay lập tức môi ta liền bị đôi môi nàng nhẹ nhàng tấn công tới .

Bị nàng hôn đồng thời ở trong lòng ta liền nghĩ: Nàng vốn là giả vờ nghiêm túc, ta lại bị nàng lừa.

Tim liền đập thật nhanh, thắt lưng đồng thời mềm nhũn ra, ta ôm chặt lấy nàng, choàng lên vai của nàng, nghênh hợp cùng nàng hôn.

Chỉ là hôn một lúc, nàng nhưng lại nhanh nhẹn ly khai. Ta hô hấp trở nên chậm chạp, dư vị của nụ hôn ngắn ngủi vừa rồi nhất thời cảm thấy mất mát, cảm thấy đặc biệt chưa đủ, chợt suy nghĩ một chút ta là từ khi nào trở nên không hài lòng như vậy, ý nghĩ này khiến cho mặt ta không khỏi có chút ửng đỏ.

Nàng xoa nhẹ môi nói: "Ngươi nhiệt tình như vậy, vậy thì được rồi?"

Hai người vốn là quá gần nhau, có thể cảm nhận được rõ ràng hơi nàng thở ra mang tới mùi thơm ngào ngạt, khí trời lại quá lạnh, trong khi nói chuyện phả ra một mảnh trắng như sương mù, tỏa ra ở bên môi.

Ta vừa xấu hổ vừa lúng túng, làm bộ bóp bóp gò má nàng, nàng cười lui về phía sau, dừng chốc lát, hơi khẽ nâng đầu lên, nhìn ta, vẻ mặt vô tội: "Thanh Y, thắt lưng của ngươi rất lỏng lẻo, vì sao vậy?"

Ta liền liếc mắt nhìn nàng, đai lưng chẳng biết từ lúc nào đã bị tháo ra, bên hông quần áo có chút nới lỏng. Tay của Lạc Thần để ở bên hông ta, lại khiến vạt áo ta có chút tán loạn chỉ bằng một ngón tay.

"Là bởi vì... Có một người xấu đã có lòng dạ đen tối mà tay còn không an phận." Ta nhẹ nhàng nói, ôm lấy cổ của nàng, lẳng lặng nhìn nàng. Trên mặt lại ửng đỏ nóng hổi như có thể nấu chín được thức ăn trên ấy vậy .

Tất cả mọi chuyện sắp xảy ra, ta đã có chuẩn bị tâm lý, thậm chí, đáy lòng từ lâu bị đè nặng giờ nhè nhẹ xao động đến khó khăn. Ta yêu tất cả những ôn nhu mà nàng dành cho ta đến tha thiết.

"Cái người xấu kia là ai?" Ngoài miệng thì hỏi nhưng tay nàng lại rất tự nhiên xốc lên vạt áo khoác ta, ngón tay tiến vào trong áo lót của ta.

Áo khoác rơi xuống, quần áo tầng tầng lớp lớp lần lượt rơi ra. Nghiêng người ngồi trên đùi Lạc Thần như vậy khiến cho toàn bộ cơ thể ta đều nằm trong phạm vi khống chế của nàng. Tay nàng mang theo hàn khí của mùa đông, dò xét mà vào trong, dọc theo da thịt chậm rãi dây dưa, cuối cùng là đặt lên ngực của ta, ta vốn là đang cố gắng chịu đựng mức độ băng lãng của bàn tay nàng, thế nhưng ngực ta về điểm này thực sự vô cùng nhạy cảm, ta liền run run, lạnh đến khẽ kêu lên một tiếng.

Nàng cuối cùng nhận ra, nụ cười mơ hồ nhạt xuống thay cho vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày, mang theo vài phần áy náy, vô ý thức lui ra: "Tay ta lạnh, vừa rồi cần phải làm ấm. Ta lại quá vội, ngươi chớ trách ta."

Ta vội vàng cầm tay nàng: "Đừng, ta... Ta tới giúp ngươi làm ấm."

Không đợi nàng cự tuyệt, ta đã đưa tay nàng vào vạt áo, phủ lên trên mu bàn tay nàng, dẫn dắt tay nàng dạo chơi bên trong. Ánh mắt nàng sáng ngời nhìn ta, bên trong phảng phất bao hàm một sự ấm áp như ánh trăng, một tay đặt ở eo của ta, đem ta kéo vào trong ngực nàng, tay kia thì ở trên làn da ta mà qua lại khẽ vuốt.

Tay của nàng dán tại ngực ta cảm giác da thịt mười phần mát lạnh, dưới sự kích thích lạnh như băng này ta lại đồng thời cảm thấy thân thể mình đang dần dần ấm lên, khiến cho nhiệt độ cơ thể nóng dần, giống như cùng lúc cảm nhận nóng lạnh, vô luận là bên nào, đối với ta mà nói đều là giày vò tận xương cốt.

Lạc Thần hôn nhẹ lên gương mặt ta, thấp giọng nói: "Thanh Y, ta rất nhớ ngươi."

Thanh âm của nàng cực kỳ ôn nhu, mang theo hơi thở nhè nhẹ, liền tan ra ở bên tai ta.

Nàng lại nói: "Gần đây nghĩ rằng nhớ ngươi như vậy, nhưng lại không lúc nào là đủ."

Ta chỉ cảm thấy trong lòng theo lời nói này của nàng mà hòa tan đi.

Nàng bình thường tuy rằng cũng sẽ lén lút mà trêu đùa ta, có lúc chọc cho mặt ta đỏ tới mang tai, hận không thể tìm một cái khe hở nào mà chui vào, thế nhưng nàng lại căn bản sẽ không nói ra những lời như yêu ta, muốn ta các loại, những lời này không phù hợp với tính tình của nàng. Hiện tại nàng là lần đầu nói lên, nàng rất muốn ta. Thanh âm êm dịu, tuyệt không có cảm thấy khó chịu, trái lại thấy được sự thuần khiết không chút tạp chất, làm cho ta tựa như đang nghe được thanh âm ở sâu trong nội tâm của nàng phát ra.

Ta không phải là không suy nghĩ đến nàng, nhớ nàng, muốn nàng, nhưng mấy ngày này vết thương cùng hành trình ngày đêm, làm ta cùng nàng một cơ hội để thân mật cũng không có, biết được điều này khiến ta không khỏi ôm nàng chặt hơn một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!