Rời khỏi bến tàu phía Tây, theo bậc thập cấp mà lên, đi thêm một đoạn đường thì đến cổng Tây của trấn.
So với bến tàu thanh tĩnh vắng lặng không một bóng người thì cổng Tây lại vô cùng náo nhiệt sầm uất. Xa xa đã có thể nghe thấy âm thanh ồn ào huyên náo, tựa như đã được hình thành từ rất lâu đời
Cổng vào trấn treo một tấm bảng to phía trên. Mặt bảng không mới không cũ, bên trên là mấy chữ "
- Phía Tây Thanh Huyên" vô cùng rắn rỏi dứt khoát. Có vẻ như cách đây không lâu vừa có một đợt tuyết nhỏ qua, trên mặt đất bị dấu chân người qua lại giẫm đạp nên dấu tích đã phai đi nhiều. Duy có mấy khóm mai ở hai bên cổng vào là không bị ảnh hưởng, sắc hồng u nhã, bên trên cánh đỏ vẫn còn vương lại một tầng tuyết mỏng tan.
Hôm nay đã là mười ba Tết, chỉ còn mấy ngày nữa là đến Tết Nguyên Tiêu(*). Mọi người trong trấn đều tất bật chuẩn bị mua sắm, từ nguyên vật liệu nấu ăn cho tới hoa quả khô, món ăn vặt. Đâu đâu cũng là không khí náo nhiệt tưng bừng chuẩn bị bước qua năm mới
Tiếng rao hàng huyên náo vang lên không dứt bên tai. Trường Sinh nhìn bóng người qua lại tứ phía xung quanh, ban đầu có chút sợ nhưng chẳng mấy chốc đã trở nên dạn dĩ , mở to mắt nhìn những thứ được bày biện khắp xung quanh. Vũ Lâm Hanh sợ nàng bị lạc nên đem đặt lên vai mình, hai tay giữ lấy chân nàng rồi thong thả đi về phía trước. Trường Sinh ngồi vắt vẻo trên cao, tầm nhìn khoáng đạt, ngắm được nhiều thứ nên vô cùng hưng phấn, chỉ là không dám lớn tiếng la lớn, nhìn vừa ý vật nào thì liền lấy tay chỉ vào vật đó, Vũ Lâm Hanh sẽ tủm tỉm cười dẫn nàng đi về phía đó.
Lạc Thần ở bên cạnh lẳng lặng bước đi, nghiêng mặt, ánh mắt như lưu luyến đến từng gian hàng. Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn khoảng không trắng xóa bên trên, cũng có thể là dãy ngói chạy dài trên các mái nhà, có mấy phần giống như đang thẫn thờ tưởng niệm. Thân ảnh tuyết trắng của nàng lẫn vào đám đông ngược lại càng tăng thêm vẻ tịch liêu, tựa như một con hạc trắng cô đơn.
Ta đi đến bên cạnh, nhẹ giọng nói với nàng: "Trước kia ngươi từng ở Thanh Huyên. Hiện nay quay về chốn cũ lại không vui sao?"
Nàng mỉm cười: "Tất nhiên là vui".
Ta hơi yên lặng, nàng thế nhưng quay lại, ngón tay chỉ về hướng xa xa, nói: "Nhìn xem, có bán mứt quả, ngươi có ăn không?"
Ta buồn cười: "Ta lớn rồi ăn làm gì a. Bất quá Trường Sinh thích, ta đến đó mua một ít mang về đây".
Nàng thản nhiên nói: "Ta cũng thích".
Ta sửng sốt, đáy lòng không hiểu sao mềm nhũng: "Ta mua cho ngươi".
Nàng cười nhẹ, mắt rũ xuống, khóe môi câu lên thành một đường cong mỏng: "Được".
Giờ khắc này, ta thật sự muốn đưa tay lên sờ mặt nàng, nhưng xung quanh dòng người đang chen lấn chật chội, lại không phải lúc. Đành thu tay về giấu trong ống tay áo, vân vê ngón tay, ta nói: "Ta đi sẽ quay về". Sau đó quay qua kéo Vũ Lâm Hanh đang cõng Trường Sinh ở trên vai nói: "Ta đi mua một chút đồ, các ngươi đừng có chạy lung tung".
Vũ Lâm Hanh lập tức bất mãn: "Đi, đi, đi. Còn có thể chạy lung tung cái gì chứ?! Ngươi cho ta là con nít mấy tuổi?! Đi nhanh rồi về. Chúng ta còn phải đi tìm chỗ nghỉ chân nữa".
"Biết a". Ta bước đi tránh né dòng người, chạy đến chỗ người đang bán mứt quả rồi mua tổng cộng năm xâu mứt quả.
Trả tiền xong ta nắm một bó mứt quả đỏ au thật to ở trong tay, đột nhiên lại nhớ tới một câu ai đó từng nói: "Là mứt quả không ngon, hay là do người không tốt".
Là mứt quả không ngon, hay là do người không tốt?
Ta dừng chân lại, bắt đầu suy nghĩ về vấn đề kỳ lạ này. Suy đi nghĩ lại một hồi không tránh khỏi trong lòng cảm thấy phiền muộn, chỉ mơ hồ cảm thấy người nói những lời này có chất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Ngoài ra, trong lòng còn cảm thấy trống rỗng.
Suy nghĩ không kết quả, ta cất lại tâm sự mà quay về. Vũ Lâm Hanh đứng chờ đã bắt đầu mất kiên nhẫn, thấy ta quay lại liền cười một cái: "Vì mấy xâu mứt quả này mà ngươi đi lâu như vậy, ngươi giẫm phải kiến sao. Nhưng ta nói cho ngươi biết, bổn cô nương có hứng thú tao nhã, không ăn đồ của tiểu hài tử".
"Như vậy...". Ta miễn cưỡng đáp lời, đưa cho Trường Sinh hai xâu: "Trường Sinh, Hồng tỷ tỷ không cần, vậy thì xâu của nàng cũng cho ngươi".
Trường Sinh cười hì hì nhận lấy, Vũ Lâm Hanh trừng mắt nói: "Ta... Ta chưa nói là không cần!"
Ta liếc mắt nhìn nàng một cái: "Vậy hiện tại ngươi phải nói với Trường Sinh ấy, ta mặc kệ". Nói xong lại chia cho Lạc Thần, Hoa Tích Nhan mỗi người một xâu.
Hoa Tích Nhan nhìn thấy mứt quả thì có phần ngạc nhiên, nhẹ nhàng cắn một miếng rồi nói: "Thật thú vị, cho tới bây giờ ta chưa được ăn thứ này".
Lạc Thần hỏi: "Trước đây chưa từng ăn?"
Hoa Tích Nhan cười cười: "Khi còn bé cực khổ ngay cả cơm cũng không có để ăn thì làm sao có đồ ăn vặt. Sau đó trưởng thành rồi thì cũng qua tuổi để ăn thứ này".
Lạc Thần nhẹ gật đầu, nhìn có chút đăm chiêu. Hoa Tích Nhan lại nói: "Ta thấy Lạc cô nương ngươi... không giống như người thích đồ ăn vặt".
Lạc Thần cười nhạt: "Ta rất thích, chẳng lẽ rất lạ sao?"
"Vô cùng kì lạ!" Vũ Lâm Hanh ở bên cạnh hừ một tiếng, lừa lấy một xâu mứt quả Trường Sinh đang cầm trong tay. Kỳ thật ta biết đại tiểu thư nàng không thèm ăn, nhưng nhìn thấy chúng ta trong tay ai cũng có một xâu mứt quả liền thấy không vừa mắt, cũng muốn phải có một xâu cho vui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!