Chương 13: Cuồng Hoá - Đêm Quây Quần Bên Bếp Lửa Ấm.

Dừng một chút, vẻ mặt Lạc Thần nghiêm túc nói: "Đợi ta học thành, sau đó ta mỗi ngày làm cho ngươi ăn."

Ta cười nói: "Ngươi làm, ta đây chắc chắn ăn hết tất cả, đến lúc đó mập, ngươi sẽ không nguyện muốn ta nữa." Nắm ngón tay dài nhọn của nàng, hôn một chút: "Sau này ta dạy cho ngươi, chúng ta cùng nhau làm cơm, được không?"

Lạc Thần gật đầu, ta lẳng lặng nhìn nàng: "Chúng ta cứ như vậy, qua cả đời."

Mặt nàng giãn ra mỉm cười: "Hảo."

Ta quét mắt trên bàn, chỉ vào hai bộ chén đũa, nói: "Trường Sinh này, thế nào nàng không lại đây, nàng thích kim tử hoàn này."

"Vừa rồi đưa nàng ăn nhiều rồi, đã vậy khi nàng trở lại sẽ làm cái này nhiều hơn, Tích Nhan cô nương cũng mang theo một phần trở về. Trước khi làm xong, ta nghĩ gọi ngươi, ngươi lại ngủ rất sâu, có thể thấy bản thân mệt chết đi được, liền để ngươi ngủ nhiều một chút. Cơm nước luôn được hâm nóng trên bếp lửa, bất quá lây dính chút nước nóng, mùi vị không được như trước."

Ta gắp miếng cải thìa, đặt vào trong bát nàng: "Không có sao, ngươi làm, như thế nào cũng đều tốt."

"Cũng không phải ta làm, chính xác là Tích Nhan cô nương làm."

"Ngươi cắt, cũng giống vậy."

"Ta chỉ cắt một chút, cắt cũng không được tốt."

Ta nhìn nàng, chỉ là cười.

Nàng liếc ta, lấy chén trà đưa lên miệng: "Vừa cười cái gì?"

"Vui vẻ." Trong lòng tựa như có hũ mật, ta cúi thấp đầu, bắt đầu ăn cơm.

Hai người dùng qua cơm, đã muộn rồi. Ta bưng chén đũa mang về phòng bếp cọ rửa, Lạc Thần lại đi đến nơi ở của Trường Sinh, nhìn xem tiểu gia hỏa này có hay không ngủ được.

Thu thập xong, ta rửa tay, về đến phòng. Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, gió lạnh gào thét, lạnh và khô ráo cực kỳ, sau khi đẩy cửa vào phòng, ta liền vội vàng chà xát tay giậm chân, cóng đến có chút lạnh run.

Lạc Thần đã trở về, đang cởi bỏ áo bào lông cáo, vẫn còn trên người. Nàng thoáng cúi đầu, bắt đầu cởi ra đai lưng bên hông, eo thon lả lướt, mặt trên màu tím cùng với tua theo động tác của nàng mềm nhẹ lắc lư, sợi tóc tản ra, nghiêng theo bả vai buông xuống, bên trong cổ da thịt nàng càng phát ra trắng nõn tinh tế, phảng phất như hoa trong đêm.

Trong lòng ta dâng lên cỗ dục vọng khó nhịn. Tới gần nàng, vòng tay qua eo của nàng, tiến tới, ở trên gò má nàng nhẹ nhàng hôn xuống.

Nàng đưa lưng về phía ta, cầm tay ta đang khoát lên eo của nàng, đem mặt nghiêng qua cùng ta yên lặng mà hôn môi. Hôn một hồi, nàng ngậm lấy môi của ta, nhẹ nhàng cắn xuống, ta vừa lui chút, nàng thuận thế xoay người, nâng đỡ phía sau, cúi đầu đặt lại trên môi ta.

Xung quanh không tiếng động, càng khiến chúng ta không ngừng thân mật.

Ta muốn cùng nàng ôm, hôn môi, thậm chí là nhiều hơn.

Thời gian dài thân mật làm gương mặt ta nóng bừng, ta hơi di chuyển chân như nhũn ra, lại nghe phía sau vang lên một hồi âm thanh cực nhỏ, ta và Lạc Thần đều là người tập võ, tự nhiên hiểu được có người ngoài tiến vào.

Khiến chúng ta có chút giật mình, hai người lập tức xa nhau.

Ta quay lưng lại, cận thận nhìn lên, thấy một thân ảnh màu đỏ giống như kẻ trộm, lưng quay lại phía chúng ta, đang rón rén đi trở về.

"Vũ Lâm Hanh." Ta thở dài, gọi lại nàng.

Vũ Lâm Hanh thấy bị ta phát giác, đành phải bất đắc dĩ xoay người lại. Nàng mặc một thân áo đơn màu đỏ, khi xoay lại đưa tay sờ sờ mắt mệt mỏi nói: "Không xong, ta mới nhìn thấy cái không nên nhìn, mắt sẽ có vấn đề, cho nên ta phải mau chóng trở lại, bảo họ Hoa giúp ta xem mắt một chút."

Ta hận không thể đá nàng một cước, bất quá nhìn nàng dáng vẻ là người mới bệnh nặng dậy, ta rất sợ đá bị thương nàng, đôi huynh đệ của nàng sẽ về tìm ta thì thật phiền phức.

Mặt ta đỏ bừng, hừ một tiếng: "Ngươi sao... Sao lại không gõ cửa?"

Vũ Lâm Hanh đưa tay xuống, làm bộ khoanh tay: "Đây chính là nhà của ta, ta đâu cần gõ cửa? Thấy cửa mở ra, còn lộ ra ánh sáng, ta nghĩ là bạn bè, liền muốn tiến đến để nói chuyện. Không nghĩ tới hai vị bạn bè ta ở cửa..... Chậc chậc."

Nói đến đây, nàng cười đến vui vẻ.

Ta càng hối hận, mới vừa rồi, ta nên đá nàng một cước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!