Chương 4: Tung Tích Cổ Mộ

Bất quá nếu đối phương nhìn thấu thật giả, nhưng không trở mặt nói rõ ra, còn cho mình một lối thoát, mình cũng không thể không biết điều. Trần Cảnh Phát là một người hiểu chuyện, Sở lão bản này trước đây chưa từng lộ diện, hôm nay đột nhiên tự mình đến đây lấy hàng, nhất định là nàng phát hiện ra nghiên mực cổ trong đám hàng lúc trước có vấn đề, nay đến đây để nhắc nhở Trần Cảnh Phát.

Cửa hiệu Vô Sắc không thể để mất khách lớn như Mặc Nghiễn Trai; để bảo toàn buôn bán sau này, Trần Cảnh Phát chỉ có thể cười giả lả mà nói: "Nếu Sở lão bản không thích lọ thuốc hít này, không lấy cũng không sao, lấy bốn cái còn lại là tốt rồi. Ta cùng với lão Dương là người quen cũ, tuy mới gặp mặt Sở lão bản lần đầu, sau này cơ hội hợp tác vẫn còn rất nhiều, hy vọng được Sở lão bản chiếu cố nhiều hơn. Nhân lần đầu gặp mặt, hôm nay ta tặng cho Sở lão bản một món đồ chơi nhỏ, chọn bốn tặng một, xem như là lấy chút cảm tình đi. Trong ngăn kệ phía bên phải của cửa tiệm, Sở lão bản nếu để ý, thì hãy chọn một cái ưa thích mang về."

Lần trước, nghiên mực cổ được làm giả kia khiến Trần Cảnh Phát lời ra một số, hôm nay có vẻ số tiền kia vô luận như thế nào cũng phải nhả ra. May mắn là đám đồ trên ngăn kệ phía bên phải kia đều rẻ hơn so với nghiên mực cổ, Trần Cảnh Phát sẽ không thiệt thòi, lại xem như lấy được chút cảm tình, coi như lưỡng toàn đi.

Sở Thanh Y đứng lên, đi đến bên cạnh giá gỗ: "Trần lão bản, ngươi thật sự là khách sáo."

Trần Cảnh Phát ở trong lòng chảy nước mắt, ta khách sáo, tiểu yêu tinh nhà ngươi cũng không phải khách sáo sao, ta kêu ngươi chọn, ngươi cũng chẳng do dự chối từ gì cả.

Sở Thanh Y đưa tay lên, lấy chiếc vòng tay màu đỏ ở ô thứ hai hàng thứ ba xuống, để lên cổ tay ngắm nghía: "Vậy chọn nó đi, ta mới vừa vào đã nhìn thấy, thực yêu thích. Trần lão bản, đa tạ ý tốt của ngươi."

Trần Cảnh Phát thấy Sở Thanh Y cầm vòng đeo tay hồng ngọc đó lên, trong lòng lập tức vui vẻ ngay. Vòng đeo tay màu đỏ này vốn là do một người nông dân dáng vẻ hiền lành mang tới từ tuần trước, bảo là từ trong đất đào ra, nghe nói trong đường hẻm Phù Dung của Trường Sa thu những thứ này, nên lén lút đem đến, đưa cho Trần Cảnh Phát xem một chút để định giá cả.

Lúc ấy Trần Cảnh Phát thật nhìn không ra vòng tay này rốt cuộc là từ loại ngọc nào tạo thành, chỉ biết là thật hiếm thấy. Bất quá vòng tay này rõ ràng bị chôn trong lòng đất đã lâu, bị oxi hóa, bề ngoài không còn quá sáng bóng, giá trị cũng giảm rất nhiều. Nếu như không phải nó có tạo hình thập phần độc đáo, Trần Cảnh Phát đã chẳng nguyện ý thu mua.

Cuối cùng Trần Cảnh Phát mới ra giá một ngàn khối, mua lại vòng tay này từ người kia, mà tên nông dân đó cầm một ngàn đồng tiền, vui vẻ hớn hở đi về nhà.

Vòng tay một ngàn khối so với nghiên mực cổ bốn vạn, nặng nhẹ ra sao, ngốc tử cũng biết rõ. Trần Cảnh Phát hiểu mình lại một lần nữa buôn bán có lời. Bất quá điều kỳ quái chính là, Sở lão bản này mắt nhìn rõ ràng thực chuẩn, sao bây giờ lại chọn lấy một món hàng bở như vậy đây.

Sở Thanh Y thấy Trần Cảnh Phát không giấu được vui vẻ, cũng cười: "Ồ, Trần lão bản, ta có được lễ vật trông có vẻ còn không vui bằng ngươi."

Trần Cảnh Phát vội vàng xua tay: "Không có, Sở lão bản cao hứng, ta mới dám vui vẻ. Thứ này ta mới mua không bao lâu, đào ra từ trong đất, là đồ cổ hàng thật giá thật, Sở lão bản quả nhiên có cặp mắt tinh tường."

"Từ trong đất đào ra, thật không sai." Sở Thanh Y chạm vào vòng đeo tay hồng ngọc đó, sau cất vào túi quần. Nhắc tới đồ cổ, nàng nói hời hợt: "Trước đã thanh toán năm vạn tiền đặt cọc, khoản tiền còn lại, ngày mai Dương thúc sẽ gửi vào thẻ của ngươi."

Trần Cảnh Phát bước lên trước, chà xát xong lại vươn tay ra: "Được. Sau này chúng ta cũng hãy hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ a."

Sở Thanh Y bắt tay hắn: "Kỳ thật hợp tác vui vẻ hay không, chủ yếu là phải xem Trần lão bản ngươi. Ta luôn luôn rất vui vẻ."

Nói xong, nàng xoay người, nhanh nhẹn bước ra cửa. Hơi nóng ngày hè thổi qua, phong linh bằng đồng thau treo trên cửa lại rung lên lần nữa.

Trần Cảnh Phát nhìn thấy bóng lưng yểu điệu của nàng biến mất ở bên ngoài giữa ánh mặt trời chói chang, thầm nghĩ: tiểu hồ ly này, thật rất khó làm ăn.

Sở Thanh Y đi ra khỏi đường hẻm Phù Dung, lập tức gọi một cú điện thoại cho lão Dương: "À, Dương thúc, ta đã lấy được hàng rồi. Ngươi kêu Trần Đống cho lái xe lại nhận hàng đi. Được rồi, ngay trước con phố hẻm Phù Dung ấy. Tối nay ta sẽ tiếp tục về cửa tiệm tra chút sổ sách."

Trong điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp khàn khàn của nam nhân: "Được rồi, ta đi gọi A Đống đến ngay. Sở Sở, đám hàng kia thế nào, lão tiểu tử Trần Cảnh Phát kia, không dám đùa giỡn xảo quyệt trước mặt ngươi đi?

Sở Thanh Y cười khẽ: "Xảo quyệt cũng có, bất quá không thành mà thôi. Hắn cho ta một lọ thuốc hít giả hiệu cao cấp, lại nói bậy thổi phồng, ta cũng chẳng để ý. Bất quá hắn cũng là người thông minh, hiểu rõ chuyện nghiên mực lần trước đã bị bại lộ, liền mượn danh nghĩa tặng quà bồi thường cho ta, ta liền thuận theo ý hắn chọn một món, rất ưng ý vừa lòng."

Lão Dương tại đầu kia điện thoại cười ha ha: "Lão tiểu tử đó, dám ở tại trước mặt ngươi làm giả thật sự là dại dột. Hắn không biết, Dương thúc ta lại biết, cặp mắt sắc bén của ngươi còn lợi hại hơn máy phát hiện điện tử kia. Không có gì có thể giấu diếm được ngươi. Bất quá nói đi thì cũng phải nói lại, lão Trần Cảnh Phát đó tuy rằng là một kẻ dối trá, nhưng hàng hóa của hắn vẫn là đồ tốt, khách hàng rất ưa chuộng. Chỉ cần đề phòng hắn động tay động chân thì vẫn có thể tiếp tục cùng hắn hợp tác.

Ta già rồi, A Đống kinh nghiệm lại không đủ, ta đang phải chậm rãi dạy hắn. Thế cho nên lần này phải dựa vào ngươi coi chừng dùm một chút. Ta hiểu rõ ngươi rất bận rộn, nên vốn trước đây chuyện trong cửa hiệu cũng không dám để ngươi bận tâm nhiều lắm. Nhưng bây giờ là thời kỳ khó khăn, ngươi tạm thời vất vả một chút, dù sao lão bản của Mặc Nghiễn Trai này cuối cùng cũng vẫn là ngươi mà."

Sở Thanh Y trả lời: "Ta hiểu. Giờ đang nghỉ hè, giáo sư giao chuyện cho ta cũng không phải là quá nhiều, nên ta mới rảnh tay một chút để chú ý chuyện cửa hàng, Dương thúc ngươi cứ yên tâm đi."

Bên kia yên lặng chốc lát, sau mới nghe tiếng lão Dương nuốt nước miếng rồi thở ra: "Sở Sở, ngày hôm qua Sở tổng gọi điện thoại cho ta, hàn huyên vài câu, sau lại hỏi đến ngươi, nàng nói khi nào ngươi có thời gian thì gọi điện thoại về cho nàng."

Sở Thanh Y sắc mặt trầm xuống.

Trầm mặc mấy chục giây, thanh âm nàng lạnh đi một chút: "Ta bề bộn nhiều việc, không có thời gian."

Đối thoại đầu kia thở dài một tiếng: "Sở Sở, ngươi nghe Dương thúc nói đi, Dương thúc cũng là vì tốt cho ngươi thôi. Trên đời này có nhiều thứ, đã lâu như vậy, cũng nên để nó trôi qua. Khúc mắc không giải được ở trong lòng khiến ngươi chịu khổ sở, Sở tổng nàng cũng không chịu nổi."

"Nàng ta khổ sở sao?" Sở Thanh Y lấy ra mấy tờ khăn giấy, đặt lên mép bồn hoa rồi ngồi xuống, "Dương thúc, ta giờ không nghe ngươi nói nữa, ngươi kêu Trần Đống lại đây nhanh lên, ta ở tại cửa hẻm Phù Dung chờ hắn."

Nói xong, nàng tắt điện thoại.

Thời tiết vô cùng nóng bức, nắng hè gắt gao nướng cháy mặt đất, Sở Thanh Y yên lặng ngồi ở mép bồn hoa dưới ánh mặt trời, chờ Trần Đống lại đón hàng. Tâm tình nàng không được tốt. Từ khi tắt điện thoại xong, biểu cảm luôn lãnh đạm, cứ ngồi mãi ở dưới ánh mặt trời như thế, cũng không lại chỗ mát mẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!