Chương 30: Trêu Chọc Ngươi Chơi

Thông đạo tầng hai chồng chéo lên như ruột dê, phức tạp rắc rối đến khiến cho người ta phải tuyệt vọng.

Bất quá rất nhiều chỗ Vũ Lâm Hanh đã đi qua một lần, Hơn nữa Sư Thanh Y cùng Lạc Thần trí nhớ rất tốt, các thông đạo tuy rằng khá giống nhau nhưng cơ bản vẫn có chút khác biệt, đi qua nơi nào không rõ ba người dừng lại thương lượng, nói chung cũng không có lạc đường.

Ở chỗ sâu thường có tiếng mèo kêu quỷ dị vang lên lại không biết từ nơi nào truyền đến.

Vũ Lâm Hanh thực sự vô cùng sợ mèo, vẫn đi ở giữa Lạc Thần và Sư Thanh Y giống như kẹp sandwich , nhờ đó tìm cảm giác được che chở cùng thoải mái.

Tuy rằng chỉ là ở chung một thời gian ngắn, Sư Thanh Y cũng xem như hiểu biết sơ bộ tính tình Vũ Lâm Hanh —– thoạt nhìn nàng dáng vẻ kiêu ngạo, tựa như một ngọn lửa, nhưng mèo lại chính là tử huyệt của nàng, dáng vẻ kiêu ngạo gì đó cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.

" Vũ tiểu thư, nhĩ hảo, ngươi hình như rất bất mãn ta?" Sau thời gian dài im lặng Sư Thanh Y lên tiếng đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng ngoại trừ tiếng bước chân cũng chỉ có tĩnh lặng : "Ngươi vừa rồi đã trừng ta rất nhiều lần, có chuyện mời nói."

Vũ Lâm Hanh thấy giấu không được, liếc nhìn cổ tay  Sư Thanh Y, nói thẳng vào vấn đề: "Ta thật không dám tin tưởng quỷ liên lại có thể ở trong tay ngươi, ngươi ngay cả trong mộ này cất giấu báu vật gì cũng không biết, cầm quỷ liên quả thật là lãng phí. Sư tiểu thư, vòng tay này chẳng lẽ từ trên trời rơi xuống dính vào tay của ngươi?"

Sư Thanh Y nhàn nhạt nói: "Ngươi nói thật đúng a, là từ trên trời rơi xuống."

Truy tìm căn nguyên mọi chuyện cũng là do vòng ngọc này gây nên, không có vòng tay này, ngày đó Sư Thanh Y sẽ không gặp bọn bắt cóc cũng sẽ không bị ép theo xuống cổ mộ này, cũng sẽ không gặp được Lạc Thần, càng không rơi vào tình cảnh hôm nay.

Vận mệnh chính là biến hóa kỳ diệu như vậy, giống như những viên ngọc trên quỷ liên, một viên lại tiếp một viên xâu thành một chuỗi. Sư Thanh Y không tin số mệnh, nhưng hiện tại lại sản sinh một loại ảo giác chính là số mệnh của nàng dọc theo quỷ liên này tường bước mà biến chuyển.

Phía sau sẽ là cái gì?

Nàng đoán không được, nhưng mong muốn nhanh chóng có một đáp án.

Vũ Lâm Hanh trầm ngâm chốc lát đột nhiên nói: "Ngươi không phải đồng đạo với chúng ta."

Sư Thanh Y cười: "Vũ tiểu thư, chúc mừng ngươi. Ánh mắt của ngươi rốt cuộc cũng nhìn ra được một chút sự việc."

Vũ Lâm Hanh cau mày nói: "Nếu không phải là người trong nghề đảo đấu, người cầm quỷ liên chạy đến nơi này làm cái gì? Ở đây không phải là khu vui chơi, không phải người nào cũng có thể vào trong đi dạo, còn có bạn của ngươi, Lạc tiểu thư nàng…."

Vũ Lâm Hanh nói đến đây thì không nói tiếp nữa, bởi vì nàng đột nhiên không biết nên hình dung Lạc Thần như thế nào, nói không ra lời. Từ cách nói chuyện của Lạc Thần, giống như cách nói của cổ nhân vốn đã không bình thường cảm giác quái dị  lại không phù hợp. Mặt khác lúc Lạc Thần bước đi lại có thể tựa như lông vũ, yên lặngkhông một tiếng động, Vũ Lâm Hanh là người có rèn luyện tự nhiên biết rõ đây là biểu hiện cho cái gì.

Nữ nhân này rất mạnh, phi thường mạnh, đồng thời phi thường kỳ quái.

Lạc Thần vẫn im lặng, trên mặt biểu tình nhạt nhẽo, không có nửa điểm bày tỏ.

Vũ Lâm Hanh nhìn nàng trưng ra bộ mặt thanh thanh lạnh lạnh, đột nhiên cảm thấy khó chịu, có chút cảm giác mình so với  nàng thua kém hơn.

Sư Thanh Y làm sao biết được tâm tư hỗn loạn của Vũ Lâm Hanh, chỉ là hỏi lại Vũ Lâm Hanh: "Ta cũng muốn hỏi ngươi một vấn đề, Lạc Nhạn Sơn này đã bị cảnh sát phong tỏa, phía nam có tổ khảo cổ hoạt động, phía đông mặc dù có một đạo động nhưng cũng đã bị giám sát, như vậy ba mặt đông, tây, nam đều được canh phòng cẩn mật, các người dám ở dưới con mắt cảnh sát mà hành động, nói như vậy chỉ có thể  từ phía bắc xuyên qua đạo động tiến vào đây.

Phía bắc cấu tạo và tính chất đất không thích hợp đào đường hầm, tầm long điểm huyệt sai vị trí cùng với mộ táng phong thủy không tốt là đại kỵ của nghề đảo đấu, nhưng các ngươi cũng đã vào được đây chắc là đã có chuẩn bị từ trước, tốn rất nhều công sức. Trong mộ này cuối cùng là có bảo bối gì mà đáng để các ngươi hao tổn nhiều tâm tư?"

Vũ Lâm Hanh nghe xong suy đoán của Sư Thanh Y cùng với thực tế hoàn toàn trùng khớp, ngẩn người nói: "Ta nói, ngươi sẽ không phải là một thành viên trong đám mọt sách nghiên cứu khảo cổ kia chứ?"

Sư Thanh Y lườm nàng: "Ta lớn lên giống con mọt sách sao?"

Vũ Lâm Hanh nhìn vẻ mặt của Sư Thanh Y biết được đáp án chính xác, nhưng trong lòng không cách nào tiếp thu.

Một nghiên cứu sinh đại học khảo cổ không chỉ thân pháp hạng nhất, với súng thao tác thuần thục, thậm chí còn có thể thông thạo thuật ngữ trong nghề trộm mộ như " đạo động", "tầm long điểm huyệt", "phong thủy khuyết thiếu", Vũ Lâm Hanh nghĩ đây là rất không hợp lý.

Trong ấn tượng của nàng, sinh viên bình thường không nên là như vậy.

Chỉ là trong đó cụ thể chỗ nào không hợp lý, Vũ Lâm Hanh không thể nói rõ.

Sư Thanh Y cước bộ nhanh hơn, vừa đi vừa nói chuyện: "Vũ tiểu thư, ta  đã trả lời vấn đề của ngươi, đem thân phận của ta nói cho ngươi rồi, xin hỏi ngươi, có phải cũng nên có qua có lại trả lời một chút vấn đề của ta?"

Vũ Lâm Hanh trong mắt hoa đào toát ra vài phần ngạo mạn: " vấn đề của ta và người hoàn toàn không giống nhau, ngươi muốn ta trả lời là vấn đề cơ mật, ta có thể cự tuyệt không trả lời. Mặt khác, Sư tiểu thư, ngươi là nhân viên khảo cổ còn ta là nghề nghiệp gì ngươi cũng biết rõ, tính ra ta và ngươi còn là đối đầu, ngươi nghĩ ta có thể trả lời câu hỏi của ngươi sao?"

Sư Thanh Y nhíu mày: " nghề nghiệp của ngươi ta dĩ nhiên rõ ràng, nếu ta sau khi rời khỏi đây gọi 110, như vậy ngươi và ta  có thể thông qua điện toại của ngục giam thoải mái nói chuyện với nhau? Đương nhiên, ta ở bên ngoài còn Vũ tiểu thư ở bên trong."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!