Chương 27: (Vô Đề)

Thiên Đô Sơn, Tông môn.

Dụ Thính Thu mất tích, Dụ Phù Xuân đã nhiều lần tới khu hoạt thủy tiểu trúc để tìm Bách Lý Quyết Minh, hỏi y có nhìn thấy nàng ta không. Bách Lý Quyết Minh nào biết nha đầu chết tiệt đó đi đâu, bèn trả lời cho có lệ: "Chắc là thất tình nên mặt mày xám xịt về nhà rồi."

Bùi Chân đang phân chia thảo dược ra các ngăn có chốt hình mây, tay áo trượt xuống khuỷu tay cong cong, cổ tay và cánh tay trắng như tuyết lộ ra, còn hút mắt hơn so với sứ trắng. Ánh mắt Bách Lý Quyết Minh như bị bỏng, có liếc thoáng qua thôi cũng không dám. Cái đêm Bùi Chân tắm rửa đó thực sự để lại bóng ma tâm lý quá lớn, khiến y đến bây giờ vẫn chưa thể nhìn thẳng Bùi Chân.

"Làm sao có thể?" Dụ Phù Xuân đứng ngồi không yên, "Ta đã gửi thư hỏi trong nhà nhưng nhị muội vẫn chưa về."

Bách Lý Quyết Minh quay mặt đi, "Muội muội của ngươi chẳng khiến người ta bớt lo tí nào, ngày nào cũng chỉ biết gây thêm phiền phức. Đã vào phòng nàng ta xem qua chưa, váy áo còn trong tủ không?"

Dụ Phù Xuân như vừa tỉnh mộng, vội vã đứng lên đi kiểm tra phòng của Dụ Thính Thu, đến lúc quay lại vẻ mặt sầu thảm, trong tay còn cầm một bức thư.

"Tần thiếu hiệp, A Thu đi rồi," biểu cảm hắn ta như đưa đám nói, "Một mảnh vải cũng không còn, có gì là cầm hết đi, để lại mỗi một phong thư này nói là đi giải sầu. Thế này thì phải làm sao? Mẹ còn đang muốn ta đưa nó về nhà lấy chồng." Hắn đi qua đi lại, lo lắng sốt ruột, "Nó chưa từng tới Thiên Đô Sơn thì sẽ đi đâu được chứ? Nhỡ chẳng may bị kẻ xấu bắt cóc thì làm sao bây giờ?"

Bùi Chân nói với Dụ Phù Xuân: "Nếu đại lang không yên tâm, ta sẽ cử đệ tử lục soát quanh núi tìm người, Thiên Đô Sơn nơi nào cũng có pháp trận bảo vệ, chỉ cần Dụ cô nương không đi xuống mười tám tầng ngục dưới lòng đất thì sẽ không có việc gì xảy ra đâu."

"Mười tám tầng ngục dưới lòng đất ư?" Bách Lý Quyết Minh nhướn mày.

"Thiên Đô Sơn là nơi phong ấn tà ma, càng xuống sâu thì ác quỷ bị phong ấn càng hung ác, trước đây Bách Lý Quyết Minh bị trấn áp ở tầng thứ mười lăm." Bùi Chân nói tiếp, "Tuy nhiên mười tám tầng ngục bắt buộc phải có phù chú dịch chuyển mới tiến vào được, mà trong tông môn cũng chỉ mỗi tọa sư và các chư vị trưởng lão mới nắm giữ loại phù chú này. Dụ cô nương hẳn là không bước vào mười tám tầng ngục được đâu."

Thế mà Bách Lý Quyết Minh lại chỉ chú ý mỗi nửa câu đầu, "Ha? Mới tầng thứ mười lăm thôi á?" Y cảm thấy mình bị xem nhẹ nên tức giận vô cùng, "Dựa vào bản lĩnh của Bách Lý Quyết Minh mà không đến được tầng thứ mười tám, các ngươi khinh thường y phải không?"

Dụ Phù Xuân đứng dậy chắp tay thi lễ với Bùi Chân, "Chuyện của nhị muội đã làm phiền tiên sinh rồi, nếu ngài có tin tức gì hãy báo cho Phù Xuân."

"Chắc chắn rồi." Bùi Chân gật đầu mỉm cười.

Ngoài cửa sổ có tiếng bước chân dồn dập vang lên, đồng tử ở ngoài nhỏ giọng gọi: "Tiên sinh, có thiên sư triệu tập, gấp lắm ạ."

"Được, ta đến ngay đây." Bùi Chân cười xin lỗi Dụ Phù Xuân và Bách Lý Quyết Minh, "Việc nội bộ của tông môn, thứ cho Bùi Chân không tiếp hai vị được."

"Thiên sư còn cho gọi cả Tần thiếu hiệp nữa," đồng tử vội vàng sửa lại, "Không, là mời đến. Thiên sư nói, mong thiếu hiệp bớt chút thời gian thu xếp công việc vì có chuyện quan trọng muốn bàn bạc ạ."

Dụ Phù Xuân vô cùng kinh ngạc, không ngờ thể diện của Tần Thu Minh lại lớn đến vậy, ngay cả Thiên sư của tông môn cũng phải nho nhã lễ độ với y. Hắn kích động: "Tần thiếu hiệp, huynh quá là lợi hại đấy. Khương Thiên sư là lão tổ đức cao vọng trọng của tông môn chúng ta, đạo pháp thuộc hàng bậc nhất, từ khi Thiên Đô Sơn sáng lập ngài đã là người đứng đầu rồi.

Các gia tộc nếu có xích mích đều phải nhờ ngài đứng ra giảng hòa."

Thiên với sư cái gì, Bách Lý Quyết Minh ta đây cũng chẳng lép vế đâu nhé. Nhưng hiện tại y đang phải khoác lớp da của một tiểu bối, còn phải dựa vào tông môn để chữa trị cho Tầm Vi, không thể quá kiêu ngạo. Miễn cưỡng gật đầu đi theo Bùi Chân, phù chú mở ra trận pháp, vừa bước vào thì trời đất đảo lộn, trong nháy mắt cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.

Đập ngay vào mắt là những tảng đá nham thạch đen nhánh, tạo thành một lối đi dài tăm tối. Bọn họ cũng không đi vào trong mà bước lên đá Phi Tiên. Bệ đá nhanh chóng hạ xuống, hình ảnh mười tám tầng quỷ ngục chồng lên nhau lướt nhanh qua trước mặt. Bách Lý Quyết Minh không nhìn rõ được bất cứ cái gì, mãi cho đến khi dừng ở tầng thứ mười tám. Hơi nóng phả lên mặt, khói đen dày đặc bốc lên từ những phiến đá dưới chân, dung nham dưới các khe hở lóe lên ánh đỏ vàng.

Nơi này chính là tầng dưới cùng trấn áp ác quỷ của Thiên Đô Sơn, nhưng Bách Lý Quyết Minh lại không hề cảm nhận được chút hơi thở tà ma nào. Có một luồng âm khí còn nặng nề hơn so với ác quỷ vấn vít nơi chóp mũi khiến Bác Lý Quyết Minh nhăn mày, cất bước đi xuống bệ đá.

Xa xa kia là một khe nứt đen lòm bổ trên mặt đất, y bước tới duỗi cổ ra thăm dò, vết nứt này sâu đến mức không thể nhìn rõ cảnh vật bên dưới, cứ như thể nếu nhảy xuống sẽ chạm đến tận cùng lòng đất. Mấy vị trưởng lão của tông môn chia ra làm hai bên đứng cạnh chỗ đất nứt, đầu ngón tay lấp loáng tia ánh sáng màu xanh, nối chúng thành một đường uốn khúc. Ngay giữa quầng sáng chính là một cái khóa Liên Tâm, ổ khóa tuy phát sáng nhưng hoàn toàn không có tiếng người truyền đến.

Ánh sáng nơi đầu ngón tay bọn họ lúc ẩn lúc hiện, vô cùng thất thường. Người nào người nấy trên mặt rịn lớp mồ hôi, có thể thấy được linh lực của họ đã bị tiêu hao rất nhiều.

Bách Lý Quyết Minh nhìn mặt đất nứt nẻ, bóng tối trải dài vô tận dưới chân y, khiến y cảm thấy hoảng sợ một cách vô cớ.

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng "Ở dưới đó chính là Hoàng Tuyền Quỷ Quốc." Một giọng nói già nua cất lên ngay bên người, Bách Lý Quyết Minh ghé mắt, thấy một ông lão mặc y phục trắng cùng với mái đầu bạc phơ. Lão chắp tay, ánh mắt tinh tường, từng cử chỉ toát ra phong thái của danh sĩ tài hoa, "Ta là Khương Nhược Hư, thiên sư của tông môn."

Bách Lý Quyết Minh miễn cưỡng chắp tay lại, "Tần Thu Minh."

"Thiếu hiệp đã từng nghe truyền thuyết về Hoàng Tuyền Quỷ Quốc chưa?"

Bách Lý Quyết Minh biếng nhác trả lời: "Có nghe rồi, là Quỷ vực lớn nhất trong thiên hạ, nghe nói đó là một lãnh thổ rộng lớn lấy ác quỷ làm bá tánh, xác sống làm thần dân. Nó không tồn tại ở nhân gian, chỉ người có duyên mới có thể đi vào. Trong dân gian còn đồn nhau rằng, đêm khuya vào đúng giờ Tý đốt nến đứng ở ngã tư đường, ánh nến sẽ mở ra con đường dẫn đến Quỷ Quốc.

Mười mấy năm trước ở phủ Huy Châu có người bán vải dầu cùng một người bạn to gan thắp nến ở ngã tư đường, sáng ngày hôm sau đã thấy phơi thây ở đầu đường. Mọi người cho rằng bọn hắn bị Hoàng Tuyền Quỷ Quốc hút mất hồn phách, thật ra họ đã nhầm, bọn hắn chỉ đơn giản là gặp quỷ mà thôi. Làm như thế hoàn toàn không mở ra được đường đến Hoàng Tuyền, nửa đêm canh ba đúng cái lúc âm khí nặng nhất lại đứng ở giao lộ đốt đèn, không mời tà ma ác quỷ đến mới là lạ đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!