Trước khi mọi người kịp nhận ra rằng chuyện quái gì đang xảy ra, trận tỉ thí thu đồ đệ bỗng biến thành luận võ chiêu thân. Mọi người tỉ võ bảy bảy bốn mươi chín ngày mệt bở hơi tai, tự nhiên Đại Tông sư lại bị gả cho một thằng nhãi ranh không rõ lai lịch, lại còn không thu đồ đệ, đúng là vô lý hết sức. Vì để không khiến mọi người tức giận, Bách Lý Quyết Minh bèn làm chủ, thay Tạ Tầm Vi nhận gã song rìu bản to làm đồ đệ.
Tạ Tầm Vi: "…"
Sư tôn rõ là đang ăn giấm, hiển nhiên y không muốn những tên tiểu bạch kiểm Giang Tả đó bước chân vào gia môn Tạ Tầm Vi. Mặc dù sư tôn không thừa nhận, lý lẽ rất hùng hồn: "Thiên tư của tên này rất tốt, ta cảm thấy sau này rất có khả năng gã sẽ trở thành thiên tài kế nhiệm ta. À phải rồi, ngươi tên là gì, bao nhiêu tuổi?"
Song rìu bản to ồm ồm đáp: "Tiểu nhân là Tần Thiết Ngưu, năm nay mới mười bốn ạ."
Gã thân cao chín thước, da mặt ngăm đen, dáng vẻ cứng cỏi như tháp sắt.
Bách Lý Quyết Minh vỗ vỗ vai gã, nói: "Tướng tá ngươi già chát."
Tần Thiết Ngưu rất chi là tủi thân, "Ta giống cha ta, ông ấy cũng có vẻ ngoài già chát vậy á."
"Thành thật là một ưu điểm, đám tiểu bạch kiểm Giang Tả kia đứa nào đứa nấy thoa son trét phấn, ông đây nhìn mà ứa cả gan." Bách Lý Quyết Minh nói.
Nể mặt bình giấm mang tên sư tôn, Tạ Tầm Vi miễn cưỡng nhận gã làm đồ đệ.
Hết thảy như một giấc mộng, sư tôn đã quay về, còn nói cười hệt như ngày xưa. Tạ Tầm Vi không dám đi ngủ, hắn sợ sáng sớm mai thức dậy thì giấc mộng cũng tan theo mây khói. Ngay cả khung cảnh trước mắt cũng tựa như một giấc mơ, ánh chiều tà điểm tô đuôi mày của sư tôn, giấu đầy ánh vàng vụn vỡ trong đáy mắt y. Dưới ráng chiều, góc mặt của y như mờ đi một phần. Là mộng sao? Tạ Tầm Vi chua xót nghĩ, nếu là mộng, hắn bằng lòng vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.
Tạ Tầm Vi mở mắt thao láo đến hừng đông, sáng hôm sau khi rời giường, sư tôn nằm phè bụng dang hai tay hai chân ngủ say sưa, gọi thế nào cũng không chịu tỉnh. Tạ Tầm Vi đẩy y, y xoay người, để lộ cái quần trong rách đít ra ngoài. Tạ Tầm Vi vững tin đây không phải là mộng.
Hắn bắt đầu ngẫm nghĩ rốt cuộc hai trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng sư tôn đã hiến tế máu thịt, hóa thành đóa hoa sen đỏ sáu cánh. Y là hoa sen hóa sinh, sau khi y chết đi cũng sẽ trở thành một đóa sen. Vì sao sư tôn lại không siêu độ cùng với A Lan Na mà lại quay về nhân thế? Vậy hai trăm năm qua người đã ở nơi nào? Bỗng dưng hắn nhớ ra sư tôn lắng nghe Thiên Âm mục đích hỏi ba việc, một là cách siêu độ A Lan Na, hai là trị bệnh châm cho hắn, ba là cách giải trừ mệnh cách thuần âm của hắn. Song khi sư tôn từ Tây Nan Đà trở về chỉ mới làm hai việc đầu tiên, còn việc thứ ba người chưa hề nhắc đến.
Tạ Tầm Vi hiểu rõ cơ thể mình nhất, hắn vẫn mang mệnh cách thuần âm, chưa từng thay đổi. Khi đó hắn quá đau lòng việc sư tôn sắp rời đi nên không để ý đến, bây giờ ngẫm lại quả thực rất khả nghi.
Hắn cụp mắt nhìn phù văn chú khế sau eo sư tôn. Màu đỏ thắm phủ một lớp vàng nhạt. Hắn để chân trần đạp xuống đất, đứng dưới ánh sáng, dưới chân hắn không có bóng. Bỗng dưng hắn nhận ra điều gì đó, chợt ngẩn người, sống mũi cay cay.
Bách Lý Quyết Minh tuyệt nhiên không chịu giải thích y trở về bằng cách nào, mỗi lần Tạ Tầm Vi hỏi y cứ ậm à ậm ừ cho qua chuyện.
"Dù sao thì ta quay về là được rồi mà, hơn nữa sau này sẽ không đi nữa, con không cần lo lắng đâu. Ngoan ngoãn sống với ông, đừng có nghĩ ngợi linh tinh cả ngày trời nữa."
Hắn còn định gặng hỏi, Bách Lý Quyết Minh cúi người hôn lên môi hắn, lúng búng hỏi: "Khi nào chúng ta uống rượu với động phòng đây?"
Hắn đẩy sư tôn ra, chế nhạo nói: "Lúc sư tôn ở Tây Nan Đà còn bảo thầy trò yêu nhau là trái luân thường đạo lý cơ mà."
Bách Lý Quyết Minh cứng họng, bèn đặt nắm tay lên môi ho khan, "Bách Lý Quyết Minh là sư phụ con, nhưng Tần Thu Minh là trượng phu của con, chuyện nào ra chuyện đó, không hề liên quan nhau, sao có thể gom chung thành một chuyện được?"
Cách biệt hai trăm năm, da mặt sư tôn càng lúc càng dày. Tạ Tầm Vi bật cười, đôi mày hắn dần chau lại, trong lòng dấy lên nỗi phiền muộn. Gả cho sư tôn chỉ là kế sách tạm thời, hắn phải nghĩ cách làm thế nào để sư tôn nhận thức được y mới là người nằm dưới đây.
Thôi, tới đâu hay tới đó. Hắn vui vẻ cười nói: "Khi nào sư tôn chịu thẳng thắn với Tầm Vi thì Tầm Vi sẽ chiều theo ý của sư tôn."
"Vậy thôi," Bách Lý Quyết Minh thở phì phì đứng dậy, "Không chạm vào con nữa, ông đây thèm chắc, hừ!"
Tạ Tầm Vi không gặng hỏi nữa, Bách Lý Quyết Minh nghẹn một cục tức trong bụng. Chuyện này không thể nói với hắn được, nếu để hắn biết chắc chắn lại khóc sướt mướt cho xem. Y vung rìu bửa củi, nhớ lại chuyện năm xưa ở Tây Nan Đà. Y nhìn thấy phụ thân, hỏi ông cách làm thế nào để siêu độ mẫu thân, vấn đề thứ hai là phương pháp giải trừ mệnh cách thuần âm.
"Không thể giải trừ."
"Chẳng phải các ngươi hỏi gì đáp nấy, cầu gì được đó sao?" Bách Lý Quyết Minh nghiến răng nói.
"Không thể giải trừ chính là đáp án của chúng ta." Nhóm quỷ hồn trả lời, "Trên đời này, mỗi một thứ đều có cái giá của nó. Năm đó ngươi dùng Cửu Tử Ách chặt đứt mối liên kết giữa Tang và Quỷ Mẫu, cái giá chính là vĩnh viễn không thể sửa đổi mệnh cách của Tang."
"Làm sao mà…" Bách Lý Quyết Minh không thể tin nổi, "Vậy sau này mỗi khi hắn đầu thai đều mang cơ thể thuần âm, hoặc bị bóp ch3t từ trong trứng, hoặc bị dìm chết, đẩy té chết, cho dù may mắn sống sót cũng sẽ bị tiên môn tranh đoạt, trở thành lô đỉnh sao."
"Không sai." Nhóm quỷ hồn thở dài.
"Nhưng vẫn còn một cách lắt léo khác." Vô Độ thở dài.
"Cách gì?" Bách Lý Quyết Minh hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!