Chương 13: (Vô Đề)

"Sư tôn là người Tầm Vi thích nhất trên đời này!"

Dụ phu nhân bày kiếm trận trói Dụ Liên Hải lại, truyền phi thiếp hỏi thăm tông môn về chuyện phong ấn ác quỷ, phi thiếp hồi đáp, quả nhiên phong ấn bị phá, Bách Lý Quyết Minh đã chạy mất. Người nhà Dụ gia hoảng sợ, càng tin rằng Bách Lý Quyết Minh làm hại Dụ Liên Hải, khiến hắn trở thành hung hồn ác quỷ đầy oán giận như bây giờ. Bách Lý Quyết Minh biết chuyện này thế nào cũng sẽ lan truyền nhanh như chim bồ câu vỗ cánh trong gió xuân, bay tới Giang Tả, vượt qua Trường Giang, cuối cùng cả nhân gian đều biết ác quỷ Bách Lý Quyết Minh trở về báo thù.

Mụ nội nó, Bách Lý Quyết Minh trợn mắt, y cũng muốn chứng thực cái hư danh này lắm chứ, chọn một ngày đẹp trời không trăng không sao nào đó giáng thiên lôi và lửa xuống mặt đất, nhất định phải có tia chớp lóe lên như bạch xà rạch ngang bầu trời, lửa đỏ bùng lên, khuôn mặt y hung ác tàn nhẫn, bóng dáng tựa như Tu La ác sát. Chỉ nghe y cười gằn một tiếng, tiện tay vung lên, Trường Giang bốc hơi, Giang Tả biến thành vùng đất khô cằn.

Dụ gia Viên gia Mục gia...... Không cần biết là họ gì, tất cả đều quỳ dưới chân y kêu cha gọi mẹ, cầu y tha mạng thứ tội.

Thấy chưa, đấy mới là ác quỷ chân chính! Rốt cuộc tại sao mà y lại cứu đám heo chó này, còn giúp bọn nó bắt quỷ chứ?

Vì Tầm Vi.

Bách Lý Quyết Minh thở dài, thôi, đều là vì Tầm Vi. Giữ lại mặt mũi cho mụ già họ Dụ, sao đó đề cập chuyện từ hôn với bà. Sắp xếp một chỗ tốt gửi gắm Tầm Vi, y không còn vướng bận gì nữa, đến lúc đó quay về phong ấn, hoặc làm một cô hồn dã quỷ không chốn nương thân, cũng không sao cả.

Trưởng lão Dụ gia hết thảy đều tập trung ở đây, nhà chính ồn ào, người nào người nấy đều lo lắng, làm cách nào để siêu độ Dụ Liên Hải? Hắn làm cách nào mà ra khỏi được Hoàng Tuyền Quỷ Quốc, hơn nữa sao lại gặp ác quỷ Bách Lý Quyết Minh kia? Các quân chủ trưởng lão khác cùng vào quỷ quốc hiện đang ở đâu, tình hình bây giờ thế nào? Tình tiết lộn xộn như dây mây tủa ra, lại không có manh mối nào cả.

Nhưng điều quan trọng nhất là, bọn họ phải làm thế nào để báo thù Bách Lý Quyết Minh.

"Mau truyền tin cho tông môn, báo cho Khương thiên sư biết. Nữ quỷ Côn Sơn chỉ mới có vài năm đạo hạnh đã có thần trí, chắc chắn có liên quan tới chuyện Bách Lý Quyết Minh phá phong ấn!" Một bô lão hết sức lo lắng nói.

"Nói có lý," một người khác liên tục thở dài, "Liên Hải bị gϊếŧ hại, chôn đầu ở Dụ phủ đến mức thối rữa, Bách Lý Quyết Minh đã để mắt đến chúng ta từ lâu rồi!"

"Không cần sợ hãi, chỉ là một ác quỷ thôi mà, chúng ta có thể phong ấn y một lần, tất nhiên có thể phong ấn y lần thứ hai!" Có người vung tay hô lớn.

Thúc bá bô lão châu đầu ghé tai, Dụ phu nhân ngồi ở giữa, nhắm mắt không nói lời nào. Thảo luận cả nửa ngày trời vẫn chưa đề ra được kế hoạch cụ thể, quyết định Dụ Mục Viên Khương tứ tông Giang Tả đến tông môn Thiên Đô Sơn bàn bạc đại sự trước.

Mà con quỷ bị thế nhân coi là mãnh thú hồng thủy kia đang lấy quyển sổ nhỏ và cây bút lông từ trong tay áo ra, cắn đầu bút, nhíu mày suy nghĩ. Trên quyển sổ nhỏ ghi tên vài người, đó là Dụ Phù Xuân, Viên Vô Kỵ và Viên Vô Cữu. Phía sau tên cả ba đều dùng bút son phê "Hạ hạ phẩm", Bách Lý Quyết Minh liếm liếm ngòi bút, ở phía dưới viết hai chữ "Bùi Chân".

Tầm mắt di chuyển, lướt qua quyển sổ trước mũi, trông thấy Bùi Chân đang ngồi tách biệt với đám người kia. Tông tộc của tiểu tử này không có gì nổi bật, không được đám bô lão đại tông cậy già lên mặt này hoan nghênh cho lắm.

Tông môn tông môn, ý trên mặt chữ, nghe nói năm đó sau khi núi Bão Trần bị bao vây, các tông đề cử các bô lão trong tộc liên hợp lại, thiên sư Khương gia đảm nhiệm chưởng tông. Vốn là định để cho đệ tử các nhà cùng nhau tu luyện đạo pháp, giao lưu tuyệt kỹ các môn, làm một học đường quy mô thiên hạ, vì vậy Khương Nhược Hư ngồi vào cái ghế phu tử, vang danh tiên môn bách gia, hầu hết các anh tài xuất hiện sau khi Bách Lý Quyết Minh bị phong ấn đều là đồ đệ của hắn.

Tuy Bùi Chân không được đám lão bất tử kia hoan nghênh, nhưng bởi vì tính tình ôn hòa, vẻ ngoài lại đẹp mắt, rất có danh tiếng trong đám thế hệ trẻ bây giờ. Mới vừa rồi nhìn thấy bát châm Độ Ách của hắn, Bách Lý Quyết Minh cũng gật đầu, đạo hạnh miễn cưỡng qua mắt.

Cách một đám người, y cẩn thận đánh giá hắn, ánh nắng nhàn nhạt ghé vào đầu vai Bùi Chân, lờ mờ phác họa sườn mặt hắn, khiến cho mặt mũi thanh tú ấy càng thêm phần ấm áp. Ngay cả khi không có ai nói chuyện với hắn, hắn vẫn mỉm cười, hệt như thần tiên thượng nhân trách trời thương dân trên bức tường trong đạo quán. Bách Lý Quyết Minh sửa sang lại y phục, khoanh tay giả vờ tản bộ, rồi bước tới chỗ sau lưng hắn.

"Là Tần thiếu hiệp à?" Bùi Chân khẽ nghiêng mặt qua, hỏi.

"Sao ngươi biết là ta?" Bách Lý Quyết Minh nhướng mày.

"Trên người mỗi người đều có khí tức riêng biệt." Bùi Chân mỉm cười đáp lời, giọng nói của hắn uyển chuyển ôn hòa, tựa như nhành liễu xanh ngát phe phẩy trong làn gió xuân.

Bách Lý Quyết Minh cúi đầu ngửi ngửi chính mình, thân thể của y đã bắt đầu hư thối, tuy rằng đã dùng linh lực phong bế mùi hôi lại, nhưng nếu tiểu tử này trời sinh mũi chó, lẽ nào y bị phát hiện rồi. Bách Lý Quyết Minh ngồi xuống cạnh hắn, thử thăm dò: "Ồ? Khí tức trên người ta có mùi như thế nào?"

Bùi Chân rũ mi, mở bàn tay ra, bắt lấy ánh nắng rực rỡ trên đầu gối hắn.

"Tựa như mặt trời." Bùi Chân nở một nụ cười nhàn nhạt.

Cách so sánh này cũng quái dị quá đi, mùi giống mặt trời là mùi gì? Mùi khét lẹt à? Bách Lý Quyết Minh cảm thấy tiểu tử này có hơi kì quặc, không nói chuyện phiếm nữa, trực tiếp vào vấn đề, "Bùi tiên sinh, mạo muội hỏi ngươi chuyện này."

Bách Lý Quyết Minh lấy quyển sổ nhỏ ra hỏi: "Nhà tiên sinh ở phương nào? Trong nhà có mấy người, có thê thiếp hay thị nữ thông phòng gì không?"

Bùi Chân sửng sốt, có lẽ là không đoán được Bách Lý Quyết Minh sẽ hỏi cái này, ngây ra một lát rồi mới đáp: "Tại hạ cư ngụ ở tông môn Thiên Đô Sơn, không cha không mẹ, thê tử mất sớm, trong núi có một đồng tử bầu bạn, cũng không có...... thị nữ thông phòng."

Thì ra là đã thành thân rồi, Bách Lý Quyết Minh cúi đầu viết mấy chữ "Không có cha mẹ chồng quấy rầy" và "Người goá vợ" lên quyển sổ.

"Vậy có nữ nhân không?" Bách Lý Quyết Minh hỏi tiếp, "Có nhà cửa gì không, bao nhiêu gian phòng? Ruộng được mấy mẫu? Xe ngựa mấy giá? Nhà ngươi chỉ có một đồng tử sai sử thôi sao, không có tôi tớ hầu gái gì nữa hả?"

Bùi Chân cười khổ nói: "Tại hạ cũng không có nữ nhân, người tu đạo, không màng vật ngoài thân, tiền bạc của cải không nhiều lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!