Chương 8: (Vô Đề)

Trận đấu cuối cùng cũng là trận đấu mà tất cả mọi người đang mong chờ nhất, không phải nó bởi vì nó là trận cuối cùng mà là vì có sự tham gia của Lăng tam công tử trong truyền thuyết người người nhà nhà ca tụng đây, Lăng Hàn Thần lần này chính là sẽ giao đấu với một tuyển thủ rất chi là 'cừ', không ai khác chính là vị Đàm nhị công tử, lợi hại thì ích mà khoe khoang khoát lác thì nhiều Đàm Vinh Thiệu. Nói đến kết quả trận đấu có phải đã quá rõ ràng.

Chính là chỉ là xem Đàm Vinh Thiệu thua thảm hại đến mức nào mà thôi.

Cuối cùng Đàm Vinh Thiệu thua thật sự phi thường thảm hại. Lăng Hàn Thần người ta chính là ngay cả kiếm còn chưa rút ra nữa là. Vậy mà hắn đã bị đánh đến té tát, Lăng Hàn Thần vốn ra tay không nặng chỉ là y chính là kiểu người không thù oán thì cũng không nương tay, không nặng không nhẹ mà đánh, không quan tâm là đối thủ là kẻ mạnh hay kẻ yếu nên đánh sao thì đánh như vậy.

Đàm Vinh Thiệu thua thảm như vậy khiến Gia Cát Vô Ưu thật sự rất hả dạ làm sao, Gia Cát Vô Ưu cười lớn không chút kiên dè gì "Haha... biết ngay mà, từ đầu ta đã đoán được kết cục này, nhưng thật không ngờ hắn thua còn thảm hơn cả ta nghĩ, các ngươi nhìn xem Lăng Hàn Thần người ta ngay cả kiếm còn chưa rút ra nữa là."

Doãn Huân nói "Ngươi biết thanh kiếm trên tay y là gì không?"

Gia Cát Vô Ưu đương nhiên sao có thể không biết "Là Lãnh Hàn kiếm trong truyền thuyết."

Doãn Huân ừ một tiếng "Vậy thì đúng rồi giết gà thì cần gì dao mổ trâu."

Sau đó cả hai liền cùng nhau bật cười lớn. Cười đến lố lăng, khiến đám người Đàm gia mặt còn đỏ hơn cả màu áo của Doãn Huân hắn.

Đàm Vinh Thiệu nghe bọn họ ta một câu ngươi một câu chế nhĩu hắn thì không khỏi tức giận, quát lớn "Các ngươi nói cái gì?"

Gia Cát Vô Ưu ôm bụng nhìn Hắn cười nói "Cái mà ngươi vừa mới nghe đấy"

"Ngươi..."

Đàm Vinh Thiệu tức giận đến tím tái, cuối cùng vẫn là Đàm Thịnh Thư tiến lên ngăn hắn lại. Khó khăn lắm mới ngăn hắn không lao đến chỗ Gia Cát Vô Ưu.

Trên đỉnh tọa, Vương tông chủ thấy Đàm Quang Sơn mất mặt đến đen cả mặt đỏ cả người thì không khỏi vui vẻ một phen. Ông chính là muốn châm chọc Đàm Quang Sơn, liền hướng Lăng Thế Thánh Quân cười nói "Quả nhiên không hổ là Lăng tam công tử thân thủ bất phàm, thật sự quá lợi hại rồi"

Gia Cát tông chủ cũng lên tiếng tán thưởng y, tuy rằng trận đấu này không quá đặc sắc bởi vì tuyển thủ giao đấu thực lực trên lệch quá lớn, Lăng Hàn Thần căng bản không hề có cơ hồi dốc hết sức lực. Nhưng người lão luyện như bọn họ chỉ cần nhìn qua lối đánh và cách thức ra chiêu cùng tiên lực của Lăng Hàn Thần từ đó có thể nhìn ra thực lực của y, y quả không phải thiên phú tầm thường "Đúng vậy, Lăng tam công tử đúng là danh bất hư truyền"

Doãn tông chủ "Thật sự rất lợi hại, đám hậu bối nhà bọn ta còn thua xa y rất nhiều"

Lời nói này tuy có chút hơi nói quá, nhưng Lăng Thế Thánh Tôn nghe xong thì không khỏi vui vẻ trong lòng. Ý cười trên mặt càng hiện rõ hơn.

Lăng Thế Thánh Quân cười nói "Mọi người quá lời rồi"

Vương tông chủ cười nói "Không quá lời, thật sự không quá lời đâu"

Đàm tông chủ, Đàm Quang Sơn mang một thân tức giận, cả người không ngừng rung lên không nói được lời nào, hai đứa con trai của Ông đều thua, khiến ông ta thật sự mất hết mặt mũi.

Lăng Thế Thánh Quân lên tiếng tuyên bố nói "Lần này số người chiến thắng sẽ là Lăng Hàn Thần, Lăng Lan Lâm, Doãn Huân, Tống Hiền Triệt, Tống Hiền Thu và Gia Cát Kỳ Du"

Bởi vì không muốn gây mâu thuẫn giữa các gia tộc, nên trận đấu thứ hai này sẽ không phân định thắng thua tới cùng, nếu như lựa chọn ra người lợi hại nhất trong các vị công tử thì lại gây thị phi, thay vì một gia tộc chiến thắng thì để mỗi gia tộc đều có người chiến thắng như vậy sẽ không gây mâu thuẫn gì.

Trận thứ ba, chính là Truy Săn. Hay còn gọi là truy lùng săn bắt con mồi, trong rừng săn có hai loại một là Ma thú, loại thứ hai là Vong linh. Đây là hai loại yêu vật mà các tu sĩ tiên môn và danh sĩ thế gia truy đuổi. Đương nhiên những con yêu vật ở đây chỉ là yêu vật cấp thấp. Bởi vì các vị công tử các nhà chỉ là các thanh niên mới lớn. Tu vi đương nhiên không quá cao nên yêu thú cấp thấp rất phù hợp để bọn họ thi tài Truy Săn.

Phạm vi săn bắt chính là khu rừng U La này. U La một trong những địa điểm thuộc quyền cai quản của Lăng gia, thường dùng để nuôi dưỡng các yêu vật cấp thấp, dùng cho các đệ tử hoặc công tử thế gia tu luyện.

Thể lệ thi đấu lần này, là trong vòng một canh giờ số tổng yêu vật mà họ săn được sẽ được quy ra thành điểm. Người săn được nhiều nhất sẽ là người chiến thắng, có thể tranh dành con mồi với nhau nhưng không được đả thương người quá mức cho phép. Lần này là thi đấu cá nhân, không phân theo gia tộc. Các tu sĩ có thể tự do thể hiện sức mạnh của bản thân. Đây cũng là trận đấu mà Gia Cát Vô Ưu mong đợi nhất. Hắn cực kỳ thích chém chém giết giết ma thú, săn yêu vật.

Đương nhiên hắn sao có thể không tham gia cho được. Doãn Huân nhìn vẻ mặt hớn hở của hắn, liền cười nói "Đúng ngay trò của ngươi rồi"

Gia Cát Vô Ưu nhìn nhìn hắn cười cười "Giống nhau cả thôi"

Gia Cát Kỳ Du nhìn hai tên đó lắc đầu cười khổ, quả nhiên là huynh đệ thân thiết, ngay cả sở thích cũng y như nhau. Suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết. Doãn Huân với Gia Cát Vô Ưu có thể nói là thanh mai trúc mã, quan hệ của hai nhà Doãn gia và Gia Cát gia phi thương thân cận. Nhưng không vì thế mà bọn họ trở thành huynh đệ thân thiết như vậy mà còn là bởi vì bọn họ chính là có cùng sở thích, cùng tính cách.

Trận đấu bắt đầu tất cả mọi người đều lần lượt tiến đi vào rừng U La. Gia Cát Vô Ưu nhìn nhìn Doãn Huân và Gia Cát Kỳ Du nói "Chúng ta chia nhau ra đi, đi cùng các ngươi thật chỉ làm vướng tay vướng chân ta"

Doãn Huân lườm Hắn đầy khinh bĩ nói "Ai làm vướng chân vướng tay ai còn chưa biết"

Gia Cát Kỳ Du cười nói "Huynh là sợ bọn ta dành con mồi với huynh thì có đấy"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!