Sau khi trận đấu thứ nhất kết thúc thì đến trận tỷ thí thứ hai, trận thứ hai là tỷ võ so tài, thể lệ thi đấu là đấu đơn. Lần này cả vị Lăng tam công tử nổi danh Lăng Hàn Thần cũng tham gia, nhưng Gia Cát Vô Ưu hắn lại tự dưng nổi hứng không muốn tham gia. Hắn trước giờ tính tình luôn thất thường như vậy, mất hứng cũng vô cùng nhanh mà chả cần cái lý do lý trấu gì. Không muốn tham gia chính là không muốn tham gia.
Gia Cát Kỳ Du nhìn hắn nói "Huynh thật sự không tham gia?"
Gia Cát Vô Ưu đưa tay lên miệng ngáp dài, biểu hiện lười biếng nói "Không tham gia"
Doãn Huân nhìn Hắn cười nói "Ngươi không tham gia là đúng đấy, nhìn vẻ mặt của đám người Đàm gia, ngươi mà tham gia bảo đảm người Đàm gia chỉ nhắm vào một mình ngươi mà đánh"
Gia Cát Vô Ưu xì một tiếng "Ta đây sợ bọn họ? đừng nói là một người, cả Đàm gia cùng lên một lượt, ta đây cũng không sợ, nhưng khổ nổi cái lần này là lười biếng không muốn tham gia thôi"
Doãn Huân cũng thật bó tay với hắn, nhưng hắn mà không tham gia chắc chắn sẽ khiến Đàm Vinh Thiệu tức chết cho mà xem, dù gì người ta chính là muốn lấy lại danh dự đã mất lần trước nhưng khổ nổi cái tên này không tham gia thật đúng là biết chọc tức người mà. Nhưng mà ngẫm lại Gia Cát Vô Ưu hắn cho dù tham gia đi nữa, Đàm gia chắc gì đã dạy dỗ được hắn còn bị hắn chỉnh cho mất hết mặt mũi cho mà xem, vẫn là hắn không tham gia là tốt nhất.
Khi Đàm Vinh Thiệu biết Gia Cát Vô Ưu không tham gia thì không khỏi cảm thấy khinh bỉ cả giận lên tiếng nói "Thì ra Gia Cát Vô Ưu ngươi cũng chỉ có cái miệng, lúc nãy chẳng phải phách lối lắm sao, giờ lại muốn làm rùa rụt cổ?"
Gia Cát Vô Ưu vờ như không nghe thấy lời khiêu khích của Hắn, mặc hắn lẩm bẩm mắng chửi đủ thứ, để Đàm Vinh Thiệu chính là tự chữi tự nghe. Đàm Vinh Thiệu muốn đấu võ miệng với hắn nhưng Gia Cát Vô Ưu lại một vẻ không quan tâm, y như người bị mắng khônv phải là hắn vậy. Gia Cát Vô Ưu hắn chính là giỏi nhất giả vờ không nghe thấy người khác đang mắng hắn.
Gia Cát Vô Ưu lại hướng Doãn Huân đưa tay chỉnh lại cổ áo của hắn, nhìn hắn giọng nói đầy thân mật "Doãn đại ca, ta sẽ ở đây cổ vũ cho ngươi, chờ ngươi mang vinh quang về cho ta có được không?"
Doãn Huân trước giờ chính là vẫn luôn phối hợp với hắn trong mọi tình huống, chỉ cần Gia Cát Vô Ưu mở màn Doãn Huân chắc chắn sẽ bè theo hắn ngay. Doãn Huân nhìn hắn cười nói "Được, Thiên muội muội cứ ngồi đây đợi ta, ta nhất định sẽ đem vinh quang về cho muội"
Hai tên đó nhìn cứ như một đôi phu thê mới cưới vậy, ai mà không biết còn tưởng họ là phu thê ân ái nữa đấy. Còn đám người Doãn gia và Gia Cát gia thì thừa biết hai tên đó, không khỏi nổi hết da gà lên, Gia Cát Kỳ Du cười nói "Hai người định hạ độc đối thủ trước khi thi đấu à, nhưng cũng đừng độc luôn người nhà chứ, ta sắp không nhìn được nữa rồi nè, lác nữa ta mà có thua là do hai người cả đấy"
Trên kháng đài, Doãn tông chủ nhìn cặp đôi trẻ đang ân ái phía dưới thì không khỏi cười lớn nhìn Gia Cát tông chủ nói "Gia Cát huynh hay ta với huynh làm thông gia đi, dù sao ta thấy nghịch tử nhà ta với nghịch tử nhà huynh hợp nhau đến vậy"
Gia Cát tông chủ hướng ông với một vẻ mặt hết sức thú vị "Huynh muốn đem Doãn gia Và Gia Cát gia toàn bộ phá nát?"
Doãn tông chủ bật cười lớn. Không sai hai tên đó mà dính lấy nhau không phá nhà cũng phá thành. Nếu thực sự mà ở chung với nhau chắc chắn chỉ vài năm không chỉ vài canh giờ thôi, Doãn phủ và Gia Cát phủ mấy đời để lại bảo đảm chỉ còn lại cái nền nhà.
Dưới kháng đài, Đàm Vinh Thiệu nhìn thấy bọn họ cứ huynh huynh muội muội tương thân tương ái thì không khỏi cảm thấy buồn nôn. Hắn lại không nhịn được hướng họ khinh bĩ nói "Thật không ngờ ngươi không chỉ ngông cuồng, kiêu căng, ngạo mạn lại còn là đoạn tụ không biết xấu hổ."
Gia Cát Vô Ưu nhìn hắn cười nói "Yên tâm có đoạn tụ cũng không có ý định ở rể nhà ngươi"
Đàm Vinh Thiệu hừ lạnh 1 tiếng "Đàm gia ta mới không đoạn tụ giống ngươi"
Lúc này vị Lăng tứ công tử Lăng Vũ Hi vẫy vẫy tay với Gia Cát Vô Ưu, lớn tiếng nói "Vậy ở rể Lăng gia thế nào?"
Gia Cát Vô Ưu suýt nữa vì câu nói của Hắn mà ngất sỉu, hắn cười hướng Lăng Vũ Hi nói "Lăng gia nhà các người có nữ nhi sao?"
Lăng Vũ Hi cười nói "Nữ nhi thì không có nhưng nhà ta có một tam ca uy vũ, ngươi thấy thế nào?"
Hắn vừa nói xong sắc mặt của mọi người khẽ biến, Lăng Lan Lâm chính là không ngờ đệ đệ ngốc này của hắn sẽ nói ra câu này nên không kịp ngăn lại, y nhìn nhìn sang Lăng Hàn Thần thấy cả người Lăng Hàn Thần không ngừng tỏ ra hàn khí, vẻ mặt như phủ mây đen.
Lăng Hàn Thần nhìn Lăng Vũ Hi, Lăng Vũ Hi hắn lập tức không tự giác mà lùi về sao mấy bước, hắn phát hiện mình cư nhiên lại dám đem tam ca y ra chêu đùa, đây là tự tìm đường chết mà. Nội tâm thầm sợ hãi.
Gia Cát Vô Ưu lần này thật sự nghe xong muốn cười đến ngất sỉu, hắn nhìn về phía Lăng Hàn Thần khóe môi giật giật thầm nghĩ 'Nếu mà lấy y về, ngày nào cũng đối mặt với vẻ mặt của y, làm sao sống nổi qua ngày đây?'
Nhưng nhìn thấy y lại tự dưng nổi hứng muốn chêu chọc y, hắn hướng Lăng Hàn Thần quan sát từ đầu đến chân, bộ dạng có chút giống lưu manh đang đánh gia thiếu nữ nhà lành, hắn xoa xoa cằm nói "Ta vốn không có ý định cưới một nam nhân về làm thê tử đâu nhưng... nếu là Lăng tam công tử thì có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại"
Tất cả mọi người [...] thầm nghĩ tên này hắn thật là không biết sống chết. Gia Cát Vô Ưu hắn điên rồi dám trước mặt nhiều người như vậy mà chêu ghẹo y, còn chêu ghẹo trắng trợn như vậy.
Sắc mặt Lăng Hàn Thần càng lúc càng lạnh, các vị đệ tử khác của Lăng gia đều đang kéo dài khoảng cách với y, sợ đứng gần quá sẽ bị hàn khí của y làm cho cảm lạnh mất. Lăng Lan Lâm nhìn vị tam đệ của mình, thầm cảm thấy không ổn, y lập tức lên tiếng cười nói "Tứ đệ nếu đệ đã ngưỡng mộ Gia Cát công tử như vậy, ta sẽ giúp đệ, đánh chết đệ, để đệ đầu thai làm nữ nhân gả cho Gia Cát công tử, đệ thấy thế nào?"
Lăng Vũ Hi lập tức xua tay nói "Đệ mới không cần, đệ không muốn làm nữ nhân."
Lăng Lan Lâm xoa đầu hắn bật cười. Lăng Vũ Hi đẩy tay y ra hừ một tiếng "Huynh đi mà đầu thai làm nữ nhân, rồi gả cho hai vị đệ đệ kết nghĩa ấy của huynh, dù sao nhà người ta cũng không có đoạn tụ."
Lăng Lan Lâm nhìn hắn cười nói "Đệ nói đi đâu vậy?"
Trên đỉnh tọa, Lăng Thế Thánh Tôn hừm một cái, lên tiếng nói "Thôi được rồi, bắt đầu trận đấu thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!