Chương 6: (Vô Đề)

Trận đầu tiên là tiễn thuật, so tài xem ai là người bắn hạ được nhiều điểm sáng nhất, các điểm sáng được chia ra làm bốn loại, màu trắng là điểm sáng đứng yên cũng là điểm sáng dễ bắn hạ nhất, màu vàng là điểm sáng lúc ẩn lúc hiện trình độ tầm trung, màu xanh có thể di chuyển khắp nơi trên bầu trời giống như những chú chim nhỏ bay trên trời, cuối cùng là điểm sáng bắn hạ nhất, điểm sáng màu đỏ, nó xuất hiện lúc ẩn lúc hiện lại còn có thể di chuyển với tộc độ nhanh, nhanh hơn tốc độ chim bay gấp nhiều lần. Và trận đấu xạ tiễn này được diễn ra tại trường đấu tiễn thuật.

Màu trắng một điểm.

Màu vàng hai điểm.

Màu xang ba điểm.

Màu đỏ sáu điểm.

Mỗi nhà ở trận xạ tiễn này sẽ cử ra năm người tham gia trận này, người bắn không bị quy định chỗ nhắm tiễn, có thể đứng bất kỳ đâu để bắn tên.

Tất cả cung thủ các nhà đều cầm sẵn cung tên số lượng theo quy định là ba mươi mũi tên, kết quả sẽ dựa trên tổng số điểm sáng mà năm người bắn được trong cùng một đôi bắn được.

Hào hứng nhất có lẽ là Gia Cát Vô Ưu, hắn từ nhỏ vốn đã có thiên phú trong việc tu luyện xạ thuật, lại có niềm đam mê với xạ tiễn đương nhiên trận đấu đối với hắn mà nói chính là một lợi thế rất lớn. Khóe môi Gia Cát Vô Ưu cong lên thành một đường cong hoàn mỹ, tay bắt đầu săn ống tay áo lên một chút, kéo căng dây cung xem xét độ co dãn của dây cung, một hbụng đầy tự tin còn có chút kiêu ngạo, hắn quay người nhìn Gia Cát Kỳ Du nói "Ngươi không cần tham gia."

Sau đó lại nhìn những môn hạ khác của Gia Cát gia nói "Cả các ngươi nữa, không cần tham gia, không tham gia làm chi, Gia Cát gia một mình ta ứng chiến là đủ rồi, các huynh đài cứ việc ngồi chơi trò chuyện là được."

Khóe môi các môn sĩ Gia Cát gia không ngừng giật giật, thầm than thở sao họ lại có một vị đại công tử không xem ai ra gì như vậy chứ, lời này thật là quá kiêu ngạo đi. Họ đảo mắt xung quanh xem xem, sợ lỡ như có người khác nghe thấy thì lại không biết nói Gia Cát Vô Ưu hắn ra dạng gì, cái tên này đúng là kiêu ngạo quá mức rồi. Gia Cát Kỳ Du khóe môi cong lên, nở một nụ cười "Đúng vậy một mình Vô Thiên huynh là đủ."

Gia Cát Vô Ưu khoát vai Hắn cười tươi như hoa quả nhiên chỉ có đường đệ hắn là hiểu chuyện nhất. Hắn tiến về phía trước, sau đó lớn tiếng tuyên bố với tất cả mọi người "Gia Cát gia một mình ta tham gia, chấp hết."

Hắn vừa nói xong tất cả môn sĩ thế gia chính là đều hướng nhìn về hắn, Gia Cát tông chủ đang uống trà cũng xém phun ra hết, Doãn tông chủ ở bên cạnh không ngừng bật cười lớn, Doãn Hoàng Hướng Sương vỗ vỗ vai vị Gia Cát tông chủ có đứa con tên Gia Cát Vô Ưu này nói "Gia Cát huynh con trai huynh đúng là..."

Gia Cát tông chủ khóe môi giật giật, các vị tông chủ các nhà cũng phải lắc đầu thầm nói hắn không biết tiết lễ, lại còn ngạo mạn đến như vậy.

Đàm Vinh Thiệu bên này liền hướng Gia Cát Vô Ưu nhĩu cợt "Đúng là không biết tự lượng sức mình, kiêu căng ngạo mạn không xem ai ra gì mà."

Đàm Thịnh Thư bên cạnh liền nhìn hắn nói "Đệ đừng nói vậy, Gia Cát công tử thật sự tiễn thuật hơn người, y dám thách đấu như vậy chắc là đã nắm chắt trong tay bảy phần thắng."

"Bảy cái cây á thì có."

Đại công tử Vương gia Vương Khanh Lạc khi nghe thấy lời Gia Cát Vô Ưu nói thì không khỏi cười lớn, thâm tâm thầm bái phục "Quả nhiên Gia Cát công tử thật đặc biệt giống như lời đồn."

Hắn vốn đã nghe danh tiếng của Gia Cát Vô Ưu từ trước, trong lòng vốn đã có ý định muốn kết bạn với vị Gia Cát công tử này, nay gặp mặt quả nhiên còn hơn cả lời đồn, càng khiến hắn có hứng thú muốn kết bạn với Gia Cát Vô Ưu hơn.

Phía Lăng gia, Lăng Vũ Hi hướng Gia Cát Vô Ưu vẫy vẫy tay, lớn tiếng nói "Gia Cát công tử ngươi thật ngầu nga"

Lăng Lan Lâm [...]

Lăng Hàn Thần [...]

Bên này Doãn Huân trợn mắt to ra, đi đến chỗ Gia Cát Vô Ưu vỗ mạnh vào đầu hắn một cái quát "Ngươi bị điên hả? Muốn kết thù với tất cả mọi người ở đây? Bình thường ngươi kiêu ngạo cỡ nào cũng được nhưng đây là trước mặt các đại thế gia đấy, ngươi muốn Minh thúc thúc kiếm cái hố nào chui vô cho đỡ mất mặt?"

Gia Cát Vô Ưu nhìn hắn thản nhiên như không đáp "Ta chỉ muốn dằn mặt tên hoa hoa công tử Đàm Vinh Thiệu kia thôi"

Doãn Huân nhếch môi "Ta thấy ngươi muốn dằn mặt tất cả mọi người ở đây thì có đấy, ngươi lo mà liệu đi, nói cho ngươi biết"

Sau đó hất mặt về phía đoàn người Lăng gia "Cái vị Lăng tam công tử, Lăng Hàn Thần kia, y nổi tiếng một thân thiên phú, bác học đa tài, y mà tham gia ngươi nhanh một chút mà kiếm một cái hố nào đó nhảy vào luôn đi"

Gia Cát Vô Ưu cũng nhìn nhìn về phía Lăng Hàn Thần, y cũng nhìn qua phía hắn, Gia Cát Vô Ưu cười cười vẫy tay với y, nhưng Lăng Hàn Thần vẫn như cũ mặt không cảm xúc, nhìn thấy vẻ mặt băng lãnh, không chút cảm xúc kia của Lăng Hàn Thần cứ như y đang chế nhĩu hắn vậy, Gia Cát Vô Ưu hậm hực hừ một cái nói "Y là muốn khiêu chiến với ta đây mà"

Doãn Huân khóe môi giật giật, thật hết nói nổi cái tên này, Lăng Hàn Thần vốn nãy giờ đâu có quan tâm đến trò mèo của hắn, hắn lại nhìn đâu ra người ta muốn hướng hắn khiêu chiến "Ngươi nhìn đâu ra người ta muốn khiêu chiến với ngươi?"

Gia Cát Vô Ưu chỉ chỉ về phía Lăng Hàn Thần nói "Đó ngươi nhìn xem vẻ mặt đấy của y là đang chế nhĩu ta đấy."

Doãn Huân lắc đầu cười khổ "Ngươi bị điên rồi vẻ mặt y nãy giờ vẫn luôn như vậy. Ta còn nghe cha nói y trước giờ vẫn luôn một bộ mặt như vậy. Ngươi nghĩ mình là ai? Y chế nhĩu ngươi? Mơ tưởng."

Gia Cát Vô Ưu trừng mắt nhìn hắn, sau đó nhìn qua Lăng Hàn Thần, quả nhiên vẻ mặt y không hề có chút hay đổi nào, y đứng giữa một đám người, nhưng y lại toát lên một khí chất bất phàm, như không thuộc về thế gian này vậy. Người y không nhiễm bụi trần, không màng đến thế sự, dường như mọi việc đều chẳng liên quan đến y. Hắn tự hỏi vậy y đến đây làm gì? Làm tượng điêu khắc để người ta ngắm hả?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!