Lăng Lan Lâm cùng hai huynh đệ đàm gia đi đến. Lăng Lan Lâm thấy bọn họ tụm năm tụm bảy ở trước cửa mà không vào liền nhìn bọn họ hỏi "Sao lại đứng đây mà không đi vào?"
Tất cả hướng nhìn y "Vào đây, vào ngay đây"
Rồi tất cả cùng nhau đi vào, lúc đi vào Đàm Vinh Thiệu cũng không quên trừng mắt nhìn Gia Cát Vô Ưu một cái. Gia Cát Vô Ưu không thèm để ý đến sự trẻ con của hắn. Nhưng vẫn không quên trừng lại. Cả hai trừng qua trừng lại cuối cùng vẫn là Đàm Thịnh Thư kéo đệ đệ hắn đi vào trước.
Vào chỗ không lâu, Lăng Hiểu Thiên Tôn xuất hiện. Ông ta không quên tặng cho Gia Cát Vô Ưu một cái nhìn không mấy tốt đẹp. Gia Cát Vô Ưu bĩu môi một cái.
Lăng Hiểu Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng phất tay áo, cầm quyển sách lên bắt đầu giản "Hôm nay sẽ học về cách phân biệt chính đạo và ma đạo"
"Chính đạo có nguồn gốc từ tiên sư, chuyên làm những việc thiện, giúp đỡ kẻ yếu, trừ gian diệt ác, phong ấn siêu độ vong linh, đánh tan oán khí, thù hận."
"Ma đạo không có nguồn gốc, nó chỉ xuất phát từ sự tham muốn sức mạnh, oán hận, nó được sinh ra và lớn lên trong tâm trí của những con người có ý nghĩ lệch lạc, không phận biệt đúng sai, không xem tính mạng của chúng sanh ra gì, có thể giết bất kỳ ai, kể cả những người thân cận với chúng. Những kẻ tu luyện tà thuật sớm muốn gì cũng ma hóa nhân tâm lầm đường lỡ bước con đường ma đạo.
Giết người, lạm sát."
Doãn Huân quan sát thấy Gia Cát Vô Ưu thật sự có vẻ tức giận trước lời nói của Lăng Hiểu, nhìn thấy bàn tay đặt trên thư án của hắn đã siết chặt lại để nổi cả gân xanh, lo sợ Gia Cát Vô Ưu không kiềm chế được nên nắm lấy vạt áo hắn kéo kéo.
Gia Cát Vô Ưu đẩy tay Doãn Huân ra, đứng dậy lên tiếng nói "Ta không đồng ý với cách nói của ông, tu luyện tà thuật thì đã sao? Người của ma giáo thì đã sao? Đâu phải cứ tu luyện tà thuật là sẽ làm sát khắp nơi, giết người không gớm tay. Đâu phải tu luyện chính đạo mới có thể trừ gian diệt ác. Đâu phải bất kỳ ai tu luyện tà thuật, là người ma giáo đều xấu xa. Ông không thể chung quy tất cả người ma giáo trên đời này thành một dạng đó là người xấu.
Còn chính đạo là người tốt, như vậy có phải quá gượng ép hay không?"
Lăng Hiểu Thiên Quân tức giận nhìn hắn "Ngươi nói vậy là muốn bên vực cho người ma giáo? Mặc dù bản thân ngươi cũng có quan hệ huyết thống với người ma giáo nhưng ngươi đừng quên bản thân là người của chính đạo, là người của Gia Cát gia, danh môn thế gia. Ta không có nói ngươi, ngươi cần gì phải tức giận lên tiếng như vậy?"
"Ta..."
Gia Cát Vô Ưu định nói gì đó thì một người khác đã lên tiếng, Người không ai ngờ đến lên tiếng nói giúp Gia Cát Vô Ưu chính là Lăng Hàn Thần, Lăng tam công tử, y nói "Ta thấy hắn nói không phải không có lý."
Lăng Hàn Thần lên tiếng khiến tất cả mọi người vô cùng sửng sốt. Cả Lăng Hiểu Thiên Tôn cũng không ngoại lệ, ông không ngờ đến Lăng Hàn Thần lại đứng ra nói giúp Gia Cát Vô Ưu, khiến ông thật sự bất ngờ đến không biết nên nói gì nữa. Cả Lăng điện im bật, không một ai lên tiếng.
Gia Cát Vô Ưu có lẽ do quá tức giận cho nên cũng không để ý đến việc Lăng Hàn Thần nói giúp hắn. Hắn nhìn Lăng Hiểu Thiên Tôn không phục nói "Ta không phải muốn bênh vực cho bất kỳ ai, chỉ nói theo sự thật, đâu phải chính đạo chưa từng có kẻ lầm đường lỡ bước dùng tiên thuật lạm sát người vô tội."
Lăng Hiểu Thiên Tôn vừa nghe xong đã tức giận đánh một trưởng xuống làm thư án bên dưới vỡ ra làm đôi. Ông ta đương nhiên biết người Gia Cát Vô Ưu nói đến chính là Cao Lãnh Sư Tông, mà đó lại chính là cấm kỵ của giới tiên nhân. Phàm là tu sĩ tiên gia đều không được phép nhắc đến sự việc đó. Nhưng Gia Cát Vô Ưu hắn lại dám đem việc đó ra nói. Ông tức giận quát lớn "Ngươi có biết bản thân đang nói cái gì hay không?"
Cả đám nhìn về phía Gia Cát Vô Ưu. Đám người Doãn Huân lắc đầu khuyên bảo hắn đừng nói nữa, nhưng Gia Cát Vô Ưu làm sao nuốt nổi cục tức này. Hắn nhìn Lăng Hiểu Thiên Tôn nói "Ta đương nhiên biết rõ bản thân nói cái gì. Cũng đâu phải ông không biết."
Lăng Hiểu Thiên Tôn tức giận đến thở không thông, mặt lão đỏ hết cả lên, quát lớn "Ngươi lập tức ra khỏi đây cho ta." Nếu hắn mà còn ở đây nữa chắc lão sẽ bị hắn làm tức chết.
Gia Cát Vô Ưu trừng mắt nhìn lão thản nhiên nói "Đi thì đi." Trong lòng lại bồi thêm một câu 'Ta vốn cũng đâu có muốn ở lại.' Sau đó không chút luyến tiếc quay người rời khỏi Lăng điện.
Lăng Hiểu Thiên Tôn sau khi Gia Cát Vô Ưu rời khỏi, tức giận đến ôm ngực thở dốc. Không còn tâm trí đâu mà tiếp tục giản bài. Lão nhìn tất cả nói "Hôm nay tới đây thôi, các ngươi mau trở về hết đi."
Lão vừa dứt lời Doãn Huân đã lập tức chạy ra khỏi Lăng điện, đám người Lăng Vũ Hi cũng đuổi theo.
Trên đường đi Lăng Lan Lâm không khỏi nhìn Lăng Hàn Thần nói "Thật không nghĩ đến đệ sẽ nói giúp Gia Cát công tử"
Lăng Hàn Thần chỉ "Ừm." một tiếng không giải thích.
Lăng Lan Lâm [...] thật không biết nên tiếp tục chủ đề này thế nào nữa. Y thật sự rất bất lực khi nói chuyện với vị tam đệ này. Nhưng thật sự Lăng Hàn Thần lên tiếng nói giúp Gia Cát Vô Ưu khiến y bất ngờ lắm. Không nói đến việc Lăng Hàn Thần trước giờ rất ít khi nói giúp ai, mà chỉ nói đến việc người Lăng Hàn Thần nói giúp là Gia Cát Vô Ưu thì cũng đã khiến người khác khó mà tin được rồi.
Đàm Vinh Thiệu đi bên cạnh hừ lạnh lên tiếng nói "Hắn thực sự quá ngang tàn rồi, ăn nói không biết trừng mực."
Hắn vừa dứt lời thì cảm thấy một đôi mắt đang hắn đầy hàn khí, khiến hắn lạnh cả người. Bất giác im bật, là Lăng Hàn Thần đang trừng mắt nhìn hắn. Hắn lập tức sợ hãi lùi về sau mấy bước. Không dám lên tiếng nói gì.
Lăng Hàn Thần xoay người đi, đợi y đi xa Đàm Vinh Thiệu mới dám nhúc nhích, hắn nhìn Lăng Lan Lâm và Đàm Thịnh Thư hỏi "Đệ nói gì sai sao?"
Đàm Thịnh Thư nhúng vai tỏ ý không biết, Đàm Vinh Thiệu lại nói "Vậy tại sao y lại trừng ta ghê như vậy?"
Lăng Lan Lâm nhìn hắn cười nói "Đệ nhìn nhằm rồi, Lăng Phong không có trừng đệ, đệ ấy nhìn ai cũng điều như vậy cả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!