Kết thúc hồi tưởng, sáng hôm nay chính là Gia Cát Vô Ưu hắn vừa mới hết lệnh cấm túc, bị giam trong Tĩnh thất mười ngày trời khiến hắn ngứa ngấy hết cả người, nên vừa ra khỏi đó hắn liền lôi kéo đám người Doãn Huân đi quậy phá một trận, vốn là lên Lăng Kỳ sơn bắt cá nướng ăn, nào ngờ hắn ngứa tay ngứa chân, do bị giam trong Tĩnh thất mười ngày không vận động chân tay, liền muốn cùng Doãn Huân so tài một trận nào ngờ tên Doãn Huân kia lại đem Hoả Diệm ấn nhà hắn ra mà đánh khiến khu rừng bóc cháy.
Càng dập lửa lại càng cháy lớn. Cháy đến hơn phân nữa Lăng Kỳ sơn bị thiêu rụi.
Hắn cho rằng lần này Lăng Hàn Thần chắc chắn sẽ cấm túc hắn ít nhất là một tháng nào ngờ y không hề cấm túc hay phạt hắn cái gì cả. Điều này khiến hắn thật sự không tài nào hiểu được.
Doãn Huân ở bên cạnh thấy hắn suy tư thì lên tiếng gọi "Này này ngươi bị y dọa đến ngớ ngẫn rồi hả?"
Gia Cát Vô Ưu lườm hắn nói "Ngươi mới bị đánh đến ngớ ngẫn đấy."
Doãn Huân thở dài nói "Đúng vậy, Ta thật sự bị đánh đến muốn ngốc luôn đây này, tuy là bình thường cha ta cũng hay đánh ta nhưng không có đánh nặng và nhiều như vậy, mấy tên giám thiên đó* thật sự ra tay quá độc ác rồi."
*Người thi hành hình phạt
Lăng Vũ Hi bĩu môi nói "Đúng đó từ nhỏ đến giờ lần đầu tiên ta bị đánh nhiều như vậy đấy."
Hắn thật sự tuy rằng sinh ra tại Lăng gia quy quy củ củ chồng chất, nhưng từ nhỏ đã nghịch ngợm quậy phá không thua gì đám người Gia Cát Vô Ưu, Doãn Huân bọn họ. Lăng Thế Thánh Tôn vốn từ nhỏ đã rất yêu thương hắn, đối với hắn lại không có yêu cầu quá nghiêm khắc, không cưỡng ép hắn phải tài giỏi như Lăng Hàn Thần, cho nên đối với hắn luôn nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Lại có Lăng Lan Lâm bên cạnh bao che cho hắn, nên cho dù hắn phạm cấm cũng chưa từng bị phạt gậy.
Nhiều nhất cũng chỉ là chép Thiên luật.
Vương Khanh Lạc cũng nói "So với roi của tỷ tỷ ta còn lợi hại hơn."
Gia Cát Vô Ưu nhìn họ thê thảm như vậy thì không khỏi cảm thán nói "Các ngươi thật sự bị đánh nặng như vậy?"
"Đương nhiên rồi." Cả bốn người không hẹn mà cùng nhau trả lời.
Gia Cát Kỳ Du lên tiếng nói "Ở chỗ ta có thuốc trị ngoại thương rất công hiệu, lác nữa ta chia cho mọi người về thoa lên bảo đảm hai ngày sẽ khỏi ngay."
Sau đó nhìn Doãn Huân cười nói "Lác nữa ta sẽ giúp huynh thoa."
Doãn Huân nhìn hắn xua tay nói "Ngươi cũng bị thương, không cần đâu để Gia Cát Vô Ưu giúp ta thoa là được."
Gia Cát Vô Ưu cười nói "Bình thường khi bị thương đều là Kỳ Du giúp ta và ngươi thoa thuốc, hôm nay để ta giúp hai người thoa vậy."
Vương Khanh Lạc và Lăng Vũ Hi không phục nói "Ta và Vũ Hi cũng là huynh đệ tốt của huynh đúng không?"
"Có phải không ?"
Gia Cát Vô Ưu nhìn họ cười cười "Đương nhiên hai ngươi cũng là huynh đệ tốt của ta."
Lăng Vũ Hi nói "Vậy sao ngươi chỉ giúp họ thoa thuốc mà không giúp bọn ta?"
Vương Khanh Lạc giả vờ giận dỗi nói "Đúng đó."
Gia Cát Vô Ưu nhìn họ lắc đầu cười khổ "Rồi rồi, đều giúp các ngươi thoa thuốc, ta có nói là không giúp đâu"
Lăng Vũ Hi khoác vai hắn cười nói "Vậy mới là huynh đệ tốt."
Sáng hôm sau hắn và bốn tên đó bị Lăng Hiểu Thiên Tôn mắng cho một trận ra trò, nhưng Lăng Hiểu đặc biệt chỉ nhắm vào hắn mà mắng "Gia Cát Vô Ưu ngươi vừa mới hết lệnh cấm túc đã tụ tập lôi kéo người khác quậy phá cùng ngươi, ngươi hết uống rượu, xem sách cấm, lén trốn xuống núi, gây hỏa hoạn ở Tĩnh Hiên thất bây giờ lại phóng hỏa đốt cháy Lăng Kỳ sơn, có phải lần sau ngươi muốn phá nát cả Thiên Thế này mới hài lòng?"
Gia Cát Vô Ưu thầm bĩu môi 'Ông coi trọng ta quá rồi đấy.' Lăng Hiểu Thiên Tôn tiếp tục mắng, chính là mắng hắn hơn mấy canh giờ khiến tai hắn cũng muốn ù luôn.
Sau khi lão mắng đến không còn sức mắng nữa, không còn lời nào chưa mắng nữa, mới cho bọn họ lui xuống. Gia Cát Vô Ưu hắn lảo đảo bước ra khỏi đó, vỗ vỗ hai bên tai của mình "Trời ơi tai của ta bị lão già đó mắng đến không còn nghe được luôn rồi này."
Doãn Huân phiền chán nói "Mặc dù đại đa số đều là nhắm vào ngươi nhưng bọn ta cũng đứng kế bên nghe đủ."
Lăng Vũ Hi lên tiếng nói "Sư bá mắng ngươi bọn ta cũng phải đứng kế bên nghe từ đầu đến cuối vậy có khác gì mắng bọn ta đâu."
"Đúng đúng, đau hết cả đầu" Vương Khanh Lạc vừa xoa xoa hệ thái dương vừa than thở. Chỉ có Gia Cát Kỳ Du vẫn còn bình thản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!