Chương 11: (Vô Đề)

Gia Cát Vô Ưu cầm lấy vò rượu, rót đầy một ly rượu, đứng dậy đi đến chỗ Lăng Hàn Thần, tất cả hướng nhìn theo hắn, Lăng Lan Lâm và Lăng Vũ Hi thầm lo lắng.

Gia Cát Vô Ưu tươi cười đi đến chỗ Lăng Hàn Thần, thân thiết nói "Lăng huynh nào ta kính huynh một ly tạ tội chuyện ở U La."

Lăng Vũ Hi, Vương Khanh Lạc tò mò nhìn Doãn Huân hỏi "Ở U La? xảy ra chuyện gì sao?"

Doãn Huân không trả lời bọn họ "Xem tiếp đi."

Lăng Hàn Thần liếc nhìn Gia Cát Vô Ưu  một cái, nhạt giọng nói "Không cần."

Gia Cát Vô Ưu cười cười nói "Đừng như vậy mà ta lần đó thật sự không cố ý đâu mà, ta ở đây tạ tội với huynh được không?"

Lăng Hàn Thần lập lại "Không cần."

Gia Cát Vô Ưu không bỏ cuộc tiếp tục nói "Đừng như vậy, Lăng huynh nào nào ta kính huynh một ly, huynh uống hết ly rượu này coi như chúng ta không còn ân oán gì được không?"

Lăng Hàn Thần lập lại lần ba "Không cần."

Gia Cát Vô Ưu định nói gì đó "Ta..."

Nhưng Lăng Hàn Thần đã nhanh hơn hắn, y trầm giọng nói "Thiên Thế cấm rượu."

Gia Cát Vô Ưu cười nói "Huynh đừng có như vậy, chẳng phải Vũ Hi cũng uống hay sao? Huống hồ chỉ là một ly rượu Lăng Thế Thánh Tôn sẽ không đến mức không cho huynh uống đâu ha."

Hắn đưa ly rượu trước mặt y, tươi cười nhìn y, Lăng Hàn Thần xoay mặt sang hướng khác không để ý đến hắn, Gia Cát Vô Ưu lại đưa đẩy ly rượu gần y, Lăng Hàn Thần nhíu mài phất tay áo muốn đẩy ly rượu ra xa, dằn co qua lại vô tình làm rượu đổ hết lên tà áo của Lăng Hàn Thần. Sắc mặt Lăng Hàn Thần lạnh đi.

Gia Cát Vô Ưu vội vàng xin lỗi "Xin lỗi ta không cố ý."

Hắn muốn giúp y lau, y lại hắt tay hắn ra. Lăng Lan Lâm và Lăng Vũ Hi thấy tình hình không ổn lập tức đi đến chỗ bọn họ "Lăng Phong đệ không sao chứ?" Lăng Lan Lâm hỏi.

"Tam ca, Gia Cát huynh, huynh ấy không phải cố ý." Lăng Vũ Hi nhanh chóng biện giải cho Gia Cát Vô Ưu.

Gia Cát Vô Ưu thấy sắc mặt Lăng Hàn Thần lạnh tanh, không khỏi nuốt nước bọt, hắn cho rằng y sẽ một chưởng đánh chết hắn mất. Nhưng Lăng Hàn Thần chỉ lạnh giọng nói "Không sao."

Sau đó xoay người bỏ đi, Lăng Lan Lâm lập tức đi theo y "Ta đi xem sao."

Lăng Vũ Hi nhìn Gia Cát Vô Ưu nói "Sao huynh lại đổ rượu lên người huynh ấy?"

Gia Cát Vô Ưu không vui với thái độ của Lăng Hàn Thần liền nói "Ta cũng đâu có cố ý, tại y cứ không chịu nhận rượu của ta, với lại y làm gì tức giận như vậy chứ? Ta chỉ đổ có một chút rượu lên tay áo của y chứ cho đem y quăng vào hố chứa rượu đâu."

Lăng Vũ Hi nhìn hắn nói "Tam ca ta không thích người khác đến quá gần huynh ấy, lúc nãy huynh đứng gần huynh ấy như vậy, ta thấy sắc mặt huynh ấy đã kém lắm rồi, không ngờ huynh lại còn đổ rượu lên người huynh ấy, huynh ấy trước giờ thích sạch sẽ, trên ngoại bào của huynh ấy ngay cả một hạt bụi nhỏ cũng không có, nay lại bị đổ một đống rượu lên người, đương nhiên sắc mặt không thể tốt rồi, thôi xong rồi lần này tam ca sẽ ghét huynh mất cho mà xem."

Doãn Huân lườm hắn nói "Ngươi ấy, lại chọc giận y, coi trừng y để ý ngươi thì đời ngươi coi như toi."

Gia Cát Vô Ưu bĩu môi "Để ý thì để ý thôi."

Sau khi dạ yến kết thúc đến nay cũng đã một tháng, hôm nay chính là ngày các công tử thế gia đến Thiên Thế bái sư học nghệ.

Thiên Thế là một tiên môn nằm trên đỉnh một ngọn núi lớn tên là Giang Trần, xung quanh toàn bao phủ bởi sương mù, thác nước thơ mộng, nơi này có thể nói chính là tiên cảnh nhân gian.

Nói là bái sư nhưng chỉ là đệ tử ngoại môn thôi. Đệ tử Thiên Thế được chia làm hai loại đệ tử môn thủ và ngoại môn. Đệ tử môn thủ là đệ tử chính thống của Thiên thế mặc ngoại bào trắng họa tiết mặt trời, ấn huy thiên nhật đối với người thuộc Lăng gia. Còn đệ tử ngoại môn chính là những người đến từ các gia tộc khác, đến bái phỏng trong một thời gian nhất định, họ sẽ mặc ngoại bào trắng theo quy định của Thiên Thế, màu sắc họa tiết thì là màu sắc riêng biệt của từng gia tộc, ấn huy cũng vậy.

Còn riêng trường hợp của hai huynh đệ Tống gia thì khác. Họ là đệ tử môn thủ chính thống của Hoa Sơn và Thanh Bạch Vân Sơn. Bởi vì mẫu thân của họ là đệ tử môn thủ của Hoa Sơn còn Tống tông chủ là đệ tử môn thủ của Thanh Bạch Vân Sơn. Cho nên cả hai từ nhỏ đã được đưa đến Hoa Sơn và Thanh Bạch Vân Sơn.

Hôm nay Gia Cát Vô Ưu cùng Doãn Huân và Gia Cát Kỳ Du cả ba cùng đến Thiên Thế bái sư. Không chỉ có Doãn gia và Gia Cát gia, còn có cả các gia tộc khác.

Gia Cát Vô Ưu hết nhìn đông lại nhìn tây. Doãn Huân thấy hắn nhìn lung tung liền không nhịn được hỏi "Ngươi tìm cái gì vậy?"

Gia Cát Vô Ưu nói "Tìm xem ở nơi sơn cùng thủy tận này có gì thú vị không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!