Editor: Mây Vu Sơn
Beta: 27/10/2022
------------
Diệp Nhất Sâm cảm thấy nước mắt mình sắp bị chảy khô. Từ khi xuyên qua tới giờ luôn bị người khác bắt nạt đến phát khóc, không thể khống chế được.
Cậu khụt khịt để Ôn Ngộ lau chân cho mình, sau đó lại lần nữa bị ôm ngồi vào trong lòng.
Cậu đã từ bỏ chống cự, lồn non mới cao trào xong làm ướt quần tây của Ôn Ngộ.
Ôn Ngộ không thèm để ý, hôn lên gương mặt đầy nước mắt của thiếu niên: "Ủy khuất như vậy? Tôi khắc chế lắm rồi đấy."
Trời mới biết anh muốn ngay ở chỗ này chịch thiếu niên biết bao nhiêu, dùng chân vuốt một lần hoàn toàn không thể lấp đầy dục vọng.
Thấy Diệp Nhất Sâm còn khóc, Ôn Ngộ thở dài, cố gắng nói thật nhỏ nhẹ: "Đừng khóc, khóc nữa tôi liền hôn em."
Diệp Nhất Sâm chớp chớp mắt, rơi nốt mấy viên nước mắt rồi nhanh chóng dùng tay lau: "Em... Em không khóc."
Cậu cắn môi, nghẹn ngào, lại bắt đầu khóc lên, thanh âm như mèo nhỏ rầm rì làm nũng.
Thật đáng yêu.
Ôn Ngộ không nhịn được cười, ấn đầu cậu vào trong ngực mình, hôn tóc cậu, bàn tay ở sau lưng vỗ nhẹ.
Dần dần, Diệp Nhất Sâm ngừng khóc. Khóc ở trong lòng Ôn Ngộ cảm thấy ấm áp lại an toàn, hơn nữa vừa mới bị sờ qua một lần, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
"Muốn ngủ rồi?" Ôn Ngộ thấy mí mắt cậu gục xuống ngoan ngoãn, dùng ngón tay gẩy lông mi thiếu niên một chút.
Lông mi sao cũng xinh đẹp như vậy? Vừa dài vừa cong.
"Vâng." Diệp Nhất Sâm chôn mặt vào cổ anh.
"Vậy ngủ một lát đi." Ôn Ngộ nhẹ giọng nói.
Diệp Nhất Sâm cảm thấy mình giống như trẻ con được ru ngủ, có chút thẹn thùng, nhưng cái ôm của nam nhân thật sự thoải mái, làm cậu lười biếng không muốn động.
_
Diệp Nhất Sâm ngủ hết tiết tự học buổi sáng, đến khi nghe được tiếng đập cửa mới tỉnh.
"Hả?" Cậu vẫn chưa được ngủ no, mơ mơ màng màng, nhất thời không biết mình ở chỗ nào, phục hồi tinh thần lại phát hiện đang ngồi trong lòng Ôn Ngộ, mà Ôn Ngộ lại vùi đầu chỗ ngực cậu liếm láp, làm Diệp Nhất Sâm ngứa ngáy.
"Thầy... Thầy làm gì vậy?" Diệp Nhất Sâm cúi đầu thấy nửa người toàn là dấu hôn, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Đây là tật xấu gì vậy? Đói khát như vậy sao?
Ôn Ngộ cực kỳ hài lòng với kiệt tác của chính mình, lòng đố kỵ khi bị một cái dấu hôn kích thích miễn cưỡng được trấn an. Anh lấy khăn giấy lau đi nước miếng dính đầy người Diệp Nhất Sâm.
"Chờ một lát." Ôn Ngộ ngăn cản Diệp Nhất Sâm muốn đi xuống: "Rất nhanh sẽ xong."
Diệp Nhất Sâm: "Vâng."
Được rồi. Cái gì nên làm, không nên làm cũng đã làm, ngượng có tác dụng gì nữa chứ.
Cậu đứng im như phỗng, cả người cứng ngắc.
"Cốc cốc --"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!