Chương 63: (Vô Đề)

Editor: Mây Vu Sơn.

5

Beta: chưa.

---------

"Hu hu, sao anh lại... Sao anh lại có thể quá đáng như vậy?" Có lẽ do ban nãy la hét quá độ, giọng Diệp Nhất Sâm khàn khàn: "Anh bắt tôi đọc bình luận, còn bắt tôi đi vệ sinh ra nữa —— anh xấu quá, thật quá đáng hu hu hu, tôi ghét anh!!"

Dương Vũ Thăng nghe thấy, tim lập tức nhũn ra. Anh vội vàng rời khỏi người cậu, ôm cả cơ thể thanh niên vào trong lòng ngực, một bên hôn môi, một bên dỗ: "Ngoan nào, anh sai rồi, không khóc không khóc, anh sai rồi."

"A a a ——" Diệp Nhất Sâm khóc đến tê tâm liệt phế, đẩy Dương Vũ Thăng ra, muốn thoát khỏi cái ôm của anh.

Dương Vũ Thăng đương nhiên sẽ không buông tay. Sợ vừa buông tay một cái, người kia liền chạy ra xa, không tha thứ cho mình. Đôi tay ôm chặt cậu: "Sâm Sâm, Sâm Sâm đừng khóc, em cứ khóc như vậy, anh đau lòng lắm."

Mỗi khi nghe tiếng khóc của Diệp Nhất Sâm, anh lại cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt đến mức không thở nổi. Ngay lập tức, anh hôn Diệp Nhất Sâm, cất giấu đôi môi cùng tiếng khóc vào bụng.

"Ưm ——" Diệp Nhất Sâm cáu lên cắn anh khiến nam nhân chảy máu. Tuy nhiên, Dương Vũ Thăng lại không có ý định buông ra, hôn môi vô cùng ôn nhu, cố gắng trấn an cảm xúc của cậu.

"Hức..." Vật vã lâu như vậy, Diệp Nhất Sâm vốn không còn nhiều năng lượng, nay lại bị hôn làm cho cả cơ thể mềm nhũn, đầu óc trở nên mơ mơ màng màng: "A..."

Dương Vũ Thăng thấy cậu dần dần bình tĩnh trở lại bèn buông tha cho đôi môi, trịnh trọng xin lỗi: "Sâm Sâm, chân thành xin lỗi em."

"Không tha cho anh." Diệp Nhất Sâm nhỏ giọng nức nở, không còn hơi đâu mà tức giận nữa, dựa vào người anh như không xương, úp mặt lên vai anh giống thú cưng nhỏ đang làm nũng.

"Anh sai rồi, để anh đưa em về nhà." Dương Vũ Thăng ôm cậu lên như gấu koala, tay dắt Samoyed đi về nhà Diệp Nhất Sâm.

"Đừng khóc, giọng nói em của đổi luôn rồi kìa."

Diệp Nhất Sâm đá hai chân đang lửng lơ trên không trung: "Không có khóc! Rõ ràng là..."

Cậu nói một nửa liền dừng, đỏ mặt vùi vào ngực Dương Vũ Thăng.

Đột nhiên Dương Vũ Thăng hiểu ra tại sao cậu lại bị lạc giọng, nén cười: "Tóm lại đều là anh sai, đợi về nhà rồi anh bồi thường được không?"

Diệp Nhất Sâm cắn một miếng lên vai anh, thở phì phì nghĩ thầm ai thèm đám tiền dơ bẩn đó.

"Sâm Sâm ngoan nhất... Anh thích em lắm, xin lỗi em nhiều. Đây là lần đầu tiên của anh... không có kinh nghiệm nên nỡ làm em đau..." Dương Vũ Thăng đỏ mặt nói, giọng cũng nhỏ dần.

2

Diệp Nhất Sâm ngạc nhiên ngừng khóc: "..."

[ Ai không biết còn nghĩ ổng là tay chơi lão luyện ý? Mấy phút trước còn mạnh bạo chịch con nhà người ta thảm như vậy, giờ mới biết ngại à? ]

[ Đại lão ngọt vãi... Tổng tài ngây thơ, áu áu. ]

[ Cười chết, vần nhau cả nửa ngày mới đích thân ra trận! ]

Cả quãng đường về nhà, Dương Vũ Thăng không ngừng dỗ dành cậu, dường như dành mọi sự ngọt ngào cả đời ra để dỗ đối phương. Tiếc rằng sau khi Diệp Nhất Sâm khóc mệt liền ngủ trong lòng anh, chỉ có fans là nghe không sót một chữ.

[ Vừa có tiền vừa biết nói chuyện, quan trọng nhất là hàng lại khủng. Mặt hàng này kiếm ở đâu được đây. ]

[ Đại lão nhìn tui nè! Vú chủ bá không to bằng tui! ]

[ Lầu trên cút đi, gà rừng từ đâu ra pr vậy. ]

[ Chủ bá ngủ, mị cũng muốn ngủ, chín bỏ lên mười là mị và chủ bá ngủ với nhau. ]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!