Editor: Mây Vu Sơn.
Beta: chưa.
---------
"Bắt chước Bối Bối, đi tiểu?" Diệp Nhất Sâm nghi ngờ bản thân, kinh ngạc hỏi lại: "Anh... Anh nói thật ạ?"
Môi Dương Vũ Thăng tạo thành độ cong, đôi mắt nhiễm lên ý cười, lấp lánh như đôi khuyên tai anh đeo.
Đương nhiên là anh đang nghiêm túc.
Diệp Nhất Sâm trầm mặc.
Các fan đều đang cực kỳ kích động và hưng phấn.
[ Đi vệ sinh bên ngoài như bé cún ~]
[ Đái bậy sẽ bị tét mông!!! ]
[ Hư ha, đại lão cũng quá biến thái rồi, nhưng mị thích. ]
[ Cún cưng không nghe lời sẽ bị chủ nhân phạt. ]
"Em làm xong là có thể về nhà." Dương Vũ Thăng cầm chắc điện thoại, nhắm ngay vào gương mặt e lệ của Diệp Nhất Sâm, chờ cậu.
Diệp Nhất Sâm nuốt nước miếng, hô hấp trở nên dồn dập. Khi tay nhỏ nắm lấy dương vật non nớt của mình, Dương Vũ Thăng cũng hạ góc quay xuống nhưng chỉ thấy được chuyển động nhỏ phía sau lớp tây trang.
Nửa che nửa lộ mới là quyến rũ nhất nhất. Fans bị kích thích không thôi.
"Nhưng em..." Diệp Nhất Sâm run rẩy: "Nhưng em không làm được."
Dù có muốn tiểu thật thì cậu cũng không tài nào thả lỏng nổi trong cái trường hợp này. Càng không thể nào vừa nằm sấp trên mặt đất giống Bối Bối, vừa nâng một chân tiểu lên mặt đất được.
Yêu cầu này thật sự quá khó khăn, chỉ cần ngẫm lại trong đầu liền cảm thấy xấu hổ đến rùng mình, nước mắt cũng trào ra.
"Hức... A... Em không làm được..." Cậu khóc thút tha thút thít, đáng thương gấp nhiều lần bé cún yếu ớt nhất.
Nội tâm Dương Vũ Thăng lại xuất hiện dao động một lần nữa.
Anh thường trà trộn vào phòng livestream người lớn, dựa vào tiền tài hùng hậu làm không ít chủ bá chấp nhận những yêu cầu quá giới hạn. Nếu người ta không muốn, anh liền đập tiền. Do đó anh nghĩ rằng mọi giới hạn của con người đều sẽ bị khuất phục trước tiền tài.
Người chấp nhận livestream nội dung người lớn cũng càng dễ dàng bị tiền tác động. Trước nay chưa có người nào từ chối yêu cầu của anh cho nên anh càng tin rằng, con người có thể vì tiền mà vứt bỏ giới hạn của mình. Ở trong mắt anh, Diệp Nhất Sâm cũng là một trong số đó.
Nhưng... Chỉ có Diệp Nhất Sâm có thể làm anh mềm lòng.
Đây không phải lần đầu tiên anh nghĩ: "Thôi bỏ đi, tiền cho em ấy là được, không nên ép em ấy, không nên khiến em khóc lóc đáng thương như vậy."
"Sâm Sâm." Dương Vũ Thăng ngăn chặn xao động sâu trong nội tâm, nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng: "Đừng khóc."
Anh quấn dây dắt chó quanh cổ tay, như vậy là có thể giúp bạn nhỏ lau nước mắt rồi.
Ngón tay chạm vào da thịt mềm mại, Dương Vũ Thăng tự động giảm nhẹ sức lực, lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mi Diệp Nhất Sâm theo cách dịu dàng nhất.
"Hức..." Diệp Nhất Sâm chớp chớp mắt, ngửa đầu nhìn anh.
Dường như cậu đang không hiểu người vẫn luôn bức bách mình tại sao lại bỗng nhiên mềm lòng, ôn nhu với mình như vậy.
Đối diện với ánh mắt của cậu, những suy nghĩ tà ác dưới đáy lòng Dương Vũ Thăng lại rục rịch, cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô. Tầm mắt anh dịch xuống, dừng trên đôi môi hồng hào của Diệp Nhất Sâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!