Chương 47: (Vô Đề)

Editor: Mây Vu Sơn

Beta: chưa

-------

"Đi mau."

Khi Diệp Nhất Sâm đứng do dự ở cửa được mười lăm phút, hệ thống rốt cuộc cũng không nhịn được nhắc nhở.

"Nhưng mà..." Diệp Nhất Sâm trộm liếc phòng trà một chút.

Có một số đồng nghiệp đã bắt đầu chú ý đến cậu, còn trợn trắng mắt tựa như đã nhìn thấu hồng trần, hoàn toàn không che lấp sự khinh thường của mình.

Ánh mắt kia thật sự khiến người khác khó chịu. Diệp Nhất Sâm cũng hiếm khi chủ động đến tiếp cận người nào như vậy, cọ tới cọ lui nửa ngày cũng không dám bước lên phía trước một bước. Cậu không biết rằng đồng nghiệp nam đứng uống cà phê cùng Nghiêm Hàn đã phát hiện ra mình.

"Diệp Nhất Sâm đang nhìn anh thì phải?" Đồng nghiệp cũng không rút dây động rừng, chỉ hạ giọng làm bộ nói chuyện phiếm với Nghiêm Hàn.

"Hả?" Đuôi mắt Nghiêm Hàn khẽ nhếch, giả vờ lấy đường rồi quay đầu, dùng dư quang nhìn thoáng qua.

Đúng là như vậy.

"Nhất định là cậu ta đã biết thân phận phú nhị đại của anh, muốn lôi kéo quan hệ với anh." Đồng nghiệp vui vẻ hóng drama: "Nhìn người ta do dự như thế nào kìa, có cần để tôi gọi tới giúp anh không? Thật ra thì cậu ta cũng khá xinh đẹp."

Nghiêm Hàn nhàn nhạt nói: "Đừng làm bậy, có lẽ là vì buổi sáng tôi giải vây giúp cậu ấy nên bây giờ cậu ấy muốn tới cảm ơn thôi."

"Chậc chậc, anh tin người quá đấy." Đồng nghiệp lắc đầu thở dài: "Anh toang rồi, lại bị cái người này quấn lên."

Nghiêm Hàn không phán xét gì: "Tôi về trước đây."

Nghiêm Hàn cầm cốc cà phê uống dở đi về phía cửa, khi đi ngang qua Diệp Nhất Sâm liền gật đầu mỉm cười. Bước chân anh hơi nhanh, chưa cho Diệp Nhất Sâm cơ hội phản ứng.

Diệp Nhất Sâm đang đứng ở chỗ cũ ảo não được phản ứng lại cũng đỏ mặt lên, ủy khuất nói với hệ thống: "Tui vừa muốn lại đó thì anh ấy đột nhiên liền tới đây, hơn nữa còn đi quá nhanh, không phải tại tui."

Không kịp phản ứng là nguyên nhân thứ nhất, mặt khác, cũng không biết có phải ảo giác của cậu hay không, khi Nghiêm Hàn gật đầu mỉm cười, cậu cảm thấy ý cười trong mắt anh có hơi lạnh.

"Nhất định là anh ấy đã nghe qua chuyện của tui, không muốn để tâm đến tui..."

Hệ thống trầm mặc một lát, an ủi: "Đừng nản chí, cậu làm được mà."

Diệp Nhất Sâm cảm thấy mình bị hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này cậu cũng không tẩy trắng nổi liền ủ rũ.

Ngay khi cậu đang ngẩn người lại bỗng nhiên nghe thấy có người đi tới nói: "Diệp Nhất Sâm, Nghiêm Hàn là người hiền lành nhưng đừng có cảm thấy ai cũng hiền lành như anh ấy. Anh ấy không nhìn ra tâm tư của cậu nhưng cũng không có nghĩa rằng những người khác cũng không nhìn ra. Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nảy sinh mấy suy nghĩ bậy bạ. Loại người như cậu căn bản không xứng với anh ấy."

Là đồng nghiệp đứng nói chuyện với Nghiêm Hàn ban nãy.

Diệp Nhất Sâm há miệng thở dốc, không có cách nào cãi lại. Nhiều nhất, cậu cũng chỉ có thể làm bộ khinh thường như nguyên chủ rồi quay đầu bỏ chạy.

Không thể hiểu được lại bị người khác dạy dỗ, cậu tức giận ngồi trên ghế đấm lên đùi mình hai phát, tự làm đau mình rồi lại xuýt xoa.

Tuy rằng tức giận rất khổ sở nhưng người kia nói Nghiêm Hàn cảm thấy người khác cũng tốt, điều đó liệu rằng có đại biểu cho việc anh ấy cũng có hảo cảm với mình không?

Chút hy vọng nhỏ này làm tâm tình Diệp Nhất Sâm tốt hơn một chút.

Chờ đến lúc nghỉ trưa, Diệp Nhất Sâm vẫn chưa bắt được cơ hội ở riêng với Nghiêm Hàn. Nhân duyên của Nghiêm Hàn quá tốt, không có người nào có ác cảm với anh, lúc ăn cơm trưa cũng luôn được vây quay.

Mãi cho đến khi tan tầm, Diệp Nhất Sâm ngồi xổm ở trước cửa thang máy. Cậu cũng không rảnh để tâm đến cái nhìn của người khác, chờ Nghiêm Hàn đi tới liền nói: "Thật trùng hợp." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!