Editor: Mây Vu Sơn
---------
Bàn tay ở trên đùi lưu luyến, lòng bàn tay cách tất chân truyền đến nhiệt độ nóng rực.
"Hức..." Lông mi Diệp Nhất Sâm run lên, mơ màng nhìn thấy một gương mặt đang mang khẩu trang, hai mắt dưới vành mũ lưỡi trai nhìn chằm chằm cậu, dưới sự bình tĩnh là dục vọng xâm phạm mạnh mẽ.
Diệp Nhất Sâm bị người đối diện dọa kinh hồn bạt vía, lập tức đẩy bàn tay trên đùi mình ra, đứng lên đi về phía thùng xe phía trên.
Nơi nhiều người sẽ đem lại cho cậu cảm giác an toàn. Diệp Nhất Sâm liền đứng len vào giữa các khe hở, chen với các hành khách khác, nhìn nam nhân mang khẩu trang vẫn ngồi ở chỗ cũ, không đuổi theo kịp.
Diệp Nhất Sâm thở phào một hơi, sắc mặt trắng bệch, đứng dựa vào góc, chỉ dựa vào xe mới có thể làm hai chân đau nhức thoải mái một chút.
Cậu không nhịn được hơi cong lưng, vươn một tay đi xoa cẳng chân để giảm bớt cơn đau cơ bắp.
Vì không mặc váy ngắn nên cậu cũng không biết được, ở trong tình thế đó, đường cong thân thể hấp dẫn không ít tầm mắt nam giới trên xe.
Có người lớn mật trực tiếp tiến đến gần: "Mỹ nữ, thêm WeChat không?"
Diệp Nhất Sâm không phản ứng, cậu không cảm thấy "mỹ nữ" là đang gọi mình, đến tận khi đối phương lại gọi thêm một tiếng, cậu mới ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn sang: "Hả?"
"Kết bạn đi." Nam nhân đi về phía trước một bước, giơ điện thoại: "Quét tôi."
Diệp Nhất Sâm vừa muốn lên tiếng cự tuyệt, lại nhớ ra giọng của mình cũng không phải giọng nữ, kịp thời ngậm miệng, lắc đầu.
Đối phương không bỏ qua, tới gần cậu: "Thêm bạn thôi mà, cũng không có gì quá nhỉ. Em thật sự rất đẹp, đi làm ở chỗ nào vậy?"
Ánh mắt thèm khát đảo khắp người cậu.
Diệp Nhất Sâm bị nhìn đến mức không được tự nhiên, bị buộc liên tục lùi về phía sau, cuối cùng không còn đường nào có thể đi.
"Mỹ nữ..." Nam nhân còn muốn ép buộc, lại bị người khác nhéo bả vai đánh gãy: "Thằng chó nào đấy?"
Diệp Nhất Sâm ngẩng đầu nhìn thấy nam nhân đeo khẩu trang, ngẩn ra.
"Cút." Hắn không nói nhiều, chỉ gia tăng lực đạo trên tay.
Nam nhân bị hắn véo đau đến mức ngũ quan vặn vẹo, cuối cùng mặt mày xám xịt lủi mất.
"...." Diệp Nhất Sâm cùng nam nhân đeo khẩu trang đứng nhìn nhau, lại không biết nên làm ra phản ứng kiểu gì mới phù hợp.
Cảm ơn hắn?
Ha, mấy việc người này đã làm còn quá đáng hơn nhiều so với tên kia cơ mà.
"Em không biết từ chối sao?" Nam nhân cao lớn cúi đầu nhìn cậu, thấp giọng hỏi: "Ai dây dưa, em cũng không biết cự tuyệt?"
Phản ứng đầu tiên của Diệp Nhất Sâm không phải là phản bác hắn, mà kinh ngạc nói: "Là anh."
Là nam nhân xâm phạm cậu trên tàu điện ngầm vào ngày hôm đó.
Cậu cho rằng sau lần ngoài ý muốn đó, mình sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.
Nam nhân hơi nhướng mày, cười nhạo một tiếng: "Hiện tại mới nhận ra tôi?"
Vừa nói, hắn vừa kéo gần khoảng cách giữa hai người. Thân hình cao lớn bao phủ cậu vào trong góc.
Dường như trùng hợp với hoàn cảnh lúc trước, Diệp Nhất Sâm cũng lâm vào khốn cảnh tương tự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!