Đã nhiều ngày Hạ Trường Sinh luôn cảm thấy đói, đồ ăn bổ sung vào dạ dày lại không cách nào xua đuổi cảm giác đói khát quái dị này, đặc biệt là khi ở nhà nhìn thấy Diệp Nhất Sâm, cảm đói khát cảm liền đặc biệt tràn đầy.
Lúc ban đầu khi hắn mới động tâm cũng cảm thấy đói, đói đến mức trộm uống sữa của Diệp Nhất Sâm, đói khát vì tình ái cũng biến mất, nhưng gần đây không cách nào chạm vào Diệp Nhất Sâm thân thiết, cảm giác ấy lại lần nữa hiện lên.
Đến lúc nuốt nước dâm kia xuống, Hạ Trường Sinh không khỏi than thở.
Thứ này chính là thuốc cứu mạng đối với hắn, so nước suối trên núi còn ngọt lành hơn, hoa lộ cũng không thể sánh bằng. Cảm giác đói khát biến mất, nội tâm hắn tràn ngập thỏa mãn, ấm áp.
Không giấu được kích động, môi dán lên đóa hoa nhỏ cọ xát, chóp mũi cũng thi thoảng đỉnh đến âm đế.
"Ai...... Nha, anh..... Nhẹ một chút, được không?" Diệp Nhất Sâm có chút ngồi không được, tay chống về phía sau, đáp trên ngực Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh hơi há mồm, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn âm đế.
"Ô ô...... Đừng cắn...... Đừng cắn...... Đau quá a ô ô......" Diệp Nhất Sâm khóc lóc kêu đau, trên thực tế thì sướng đến mức dương vật phía trước cũng đứng lên, trộm lấy một bàn tay vuốt ve tự an ủi.
Hạ Trường Sinh cắn xong, lại dùng đầu lưỡi liếm lên như an ủi, nước bọt dính lên âm đế sáng lấp lánh.
Đầu lưỡi đi xuống, đảo qua lỗ tiểu, nhẹ nhàng đâm thọc bên trong.
Diệp Nhất Sâm còn chưa bao giờ bị người khác nhằm vào chỗ này, bị đầu lưỡi đụng tới liền ngứa không chịu được, dường như thật sự muốn tè ra, sợ hãi đến giật giật eo: "Đừng...... A a a đừng chọc nơi đó......"
Hạ Trường Sinh nâng cằm lên, để càng gần, môi bọc vào chỗ kia mút vào.
"Ê a! Không cần...... Không cần a a a, sẽ, sẽ tè ra......" Diệp Nhất Sâm nhẹ nhàng nhéo lỗ tai Hạ Trường Sinh.
Nhưng Hạ Trường Sinh không thèm nghe yêu cầu của cậu, còn đuổi theo kia chỗ không ngừng dùng đầu lưỡi kích thích.
Diệp Nhất Sâm khó có thể hình dung cảm giác của chính mình, thoải mái thì thoải mái...... Nhưng lại cảm thấy bị đụng tới sẽ có thứ gì muốn trào ra, cậu chưa bao giờ dùng niệu đạo ở lồn đi tiểu, lần đầu tiên đương nhiên là sợ hãi cho nên liền hối hận, khóc lóc lắc đầu.
"Em không muốn cho anh ăn...... Không cho anh ăn nữa!" Diệp Nhất Sâm chống sô pha muốn đứng dậy.
Thịt dâng đến miệng, Hạ Trường Sinh làm sao có thể để bay mất? Đôi tay khống chế eo Diệp Nhất Sâm ấn xuống, đồng thời đầu lưỡi tham nhập sâu, đâm vào động dâm.
"A!" Tuy rằng lỗ tiểu được buông tha nhưng độ mẫn cảm của miệng lồn cũng không kém. Đã nhiều ngày thiếu đi dương vật cùng tinh dịch nam nhân, bào ngư đã sớm thèm, cho dù là đầu lưỡi cũng đều lập tức bao lấy, sợ đầu lưỡi đi mất.
Lưỡi Hạ Trường Sinh ra ra vào vào trong âm đạo, câu lấy mật dịch bên trong ăn hết, phát ra âm thanh "tấm tắc" cùng "òm ọp".
"A..... Ưm a..... Đầu lưỡi liếm vào âm hộ......" Diệp Nhất Sâm sướng đến thất thần, chống sô pha, ngẩng cằm, vô thức nhìn trần nhà rên rỉ.
Hạ Trường Sinh dùng đầu lưỡi tùy ý cướp đoạt nước dâm, ăn đến ngon miệng, chóp mũi cũng cọ âm đế, ngửi hương vị ngọt ngào.
Lúc liếm, hắn phát ra tiếng thở dốc trầm trọng, như chó thấy xương hết liếm lại cắn.
Lồn Diệp Nhất Sâm được bọc trong miệng hắn, cảm thụ sự ướt nóng giống như được ngâm mình trong nước ấm thoải mái đến mức đầu ngón chân cũng tê dại.
"Lại liếm bên trong chút chút nha...... Được không?" Cậu nhỏ giọng nói, mang theo một chút ý khóc nức nở.
Trái tim trong ngực Hạ Trường Sinh nhanh chóng nhảy lên. Hắn cảm thấy cho dù đem tất cả bảo vật trên thế giới đến trước mặt Diệp Nhất Sâm đều đáng giá.
Hắn tạm dừng một giây, tận lực hướng lưỡi đỉnh chỗ sâu nhất, ở trong đó tới lui tuần tra tìm kiếm đến điểm mẫn cảm, chống khảy.
"A ~ đỉnh tới rồi a a a a, ô...... Thật thoải mái......" Diệp Nhất Sâm nức nở nói, vòng eo mất đi khống chế, tự động vặn vẹo trên mặt Hạ Trường Sinh, cọ xát lên môi hắn, tay bắt lấy dương vật tinh xảo cũng sục nhanh hơn.
Trong lúc lơ đãng, cậu liếc tới chiếc gương to đặt trong phòng để quần áo. Trong gương, hạ thân cậu trần trụi, ngồi trên mặt Hạ Trường Sinh vặn eo, đầy mặt đều là sắc dục si mê, quả thực dâm đãng đến cực điểm.
Mình làm thế nào lại biến thành như vậy...... Dâm đãng lại không biết xấu hổ mà ngồi trên mặt con riêng, để con riêng liếm......
Suy nghĩ buồn rầu tự trách chợt đến lại chợt đi, bởi vì làm như này thật sự là quá thoải mái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!