Editor: Mây Vu Sơn
Beta: 28/10/2022
--------
"Diệp Nhất Sâm."
Ôn Ngộ trên đường đi đến phòng y tế vừa lúc gặp Diệp Nhất Sâm đi ra, nhìn kỹ thì phát hiện cảm xúc của cậu không đúng lắm, dáng đi cũng cực kỳ gượng ép.
"Thầy?" Diệp Nhất Sâm buông tay đang xoa cằm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Ngộ.
"Có khỏe không, còn khó chịu nữa không, hay là muốn về ký túc xá nghỉ ngơi?" Ôn Ngộ lo lắng, mày hơi nhăn lại.
"Em... Em không sao." Diệp Nhất Sâm sợ bị phát hiện dị thường, vùi đầu đi về phía trước, có điều mỗi bước đi băng dính đều sẽ tách ra một chút, cậu sợ nên căn bản không đi nhanh được.
"Sao mặt em đỏ như vậy?" Ôn Ngộ không yên tâm, giơ tay dán lên trán cậu: "Có bị sốt không, hay thấy choáng váng nôn mửa? Bác sĩ nói như thế nào?"
Giọng nói đầy quan tâm cùng bàn tay ấm áp làm cổ họng Diệp Nhất Sâm nghẹn ngào.
Mình thật sự quá ngu ngốc, không hề nhận ra sự ôn nhu săn sóc của giáo y đều là giả dối, người thật sự quan tâm, trân trọng mình nhất lại chính là vị thầy giáo ngoài mặt băng lãnh này.
Tuy rằng Lâm Dã cũng rất tốt, nhưng vẫn còn quá nhỏ, không hiểu như thế nào là chăm sóc, không thể tinh tế tỉ mỉ, thậm chí còn nóng nảy làm ra một số chuyện quá mức.
Diệp Nhất Sâm cũng không ý thức được rằng mình đã vô tình có suy nghỉ ỷ lại Ôn Ngộ.
Vừa mới bị cưỡng ép, nước mắt vốn dĩ nuốt ngược vào trong giờ lại bị những lời nói đầy quan tâm làm cho sụp đổ.
"Sao lại khóc rồi?" Ôn Ngộ kinh ngạc, tuy rằng Diệp Nhất Sâm luôn thích khóc nhưng anh có thể cảm nhận được nước mắt lần này là hoàn toàn khác biệt. Khi từng hạt ngọc châu rơi xuống, đập vào lòng bàn tay anh, dường như cũng đánh mạnh vào trái tim, rung động theo từng nhịp đập làm tim anh đau nhói.
"Thầy ơi..." Hàng phòng ngự cuối cùng bị phá hủy, cảm xúc ủy khuất mãnh liệt thi nhau trào ra. Diệp Nhất Sâm lập tức lao vào trong lòng Ôn Ngộ, nước mắt làm ướt áo sơ mi.
Ôn Ngộ chẳng hề quan tâm đến áo sơmi, trong lòng phiền muộn cố hết sức an ủi bạn nhỏ, đặt tay sau gáy cậu nhẹ nhàng xoa.
Trong khoảng thời gian ngắn hai người không nói gì, tiếng ồn ào náo động trên sân thể dục dường như cũng dịu lại, ngay cả ánh mặt trời dừng trên người họ cũng trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng, không tiếng động cùng an ủi thiếu niên đang khóc thút thít.
Chờ thanh âm Diệp Nhất Sâm nức nở nhẹ đi một chút, Ôn Ngộ nhẹ giọng nói: "Sao lại khóc như vậy? Xảy ra chuyện gì thì nói với tôi, được không?
"Hức... Em..." Diệp Nhất Sâm rời khỏi ngực anh, chớp đôi mắt hồng hồng, khó có thể mở miệng.
Ôn Ngộ nhận ra cậu đang khó xử, nói: "Về ký túc xá của thầy rồi nói sau."
Diệp Nhất Sâm: "Vâng."
_
Lúc này ký túc xá của giáo viên không một bóng người, chỉ có tiếng ve râm ran.
Diệp Nhất Sâm thút tha thút thít, nức nở suốt đường đi, nhỏ giọng khóc nấc lên, ngoan ngoãn để Ôn Ngộ nắm tay đi lên trên lầu.
Khi đi vào phòng Ôn Ngộ, Diệp Nhất Sâm còn đắm chìm trong ủy khuất, tìm ghế dựa ngồi tiếp tục rơi nước mắt.
Nếu là Lâm Dã nhất định sẽ chê cậu là quỷ khóc nhè nhưng Ôn Ngộ lại không nói một lời dùng khăn lông ấm áp lau nước mắt cho cậu.
Nước mắt vừa lau lại rớt, Ôn Ngộ vẫn kiên trì quỳ một gối lau đi giúp cậu, kiên nhẫn chờ đợi cậu bình ổn cảm xúc.
Đuôi mắt phiếm hồng được khăn lông mềm mại mềm nhẹ cọ qua, Diệp Nhất Sâm cúi đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của Ôn Ngộ: "Thầy... Thầy ơi..."
Cậu vừa nói, vừa khóc, giọng cũng đứt quãng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!