Editor: Mây Vu Sơn
Beta: 28/10/2022
-----------
Hai ngày cuối tuần, Diệp Nhất Sâm không bước ra khỏi cửa.
Không phải là không thể xuống giường được, chỉ là Lâm Dã không cho phép, nói cậu một thân hồ ly tinh đầy dâm vị sẽ câu dẫn nam nhân.
Diệp Nhất Sâm cũng đành bó tay bó chân. Dù sao ở ký túc xá có Lâm Dã hầu hạ ăn tận nơi, uống tận họng, muốn cái gì chỉ cần kêu Lâm Dã đi mua. Cuộc sống an nhàn như vua chúa khiến Diệp Nhất Sâm thích thú tận hưởng.
Xử nam Lâm Dã đang ở độ tuổi huyết khí phương cương* được nếm thử trái cấm, thực tủy tri vị*, ngày nào cũng đòi hỏi, nhưng thấy Diệp Nhất Sâm khóc lóc nói phía dưới đau, ngực cũng không cho hắn chạm vào nên đành phải ngậm đắng nuốt cay kiềm chế.
*Huyết khí phương cương: độ tuổi tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.
*Thực tủy tri vị: ăn quen bén mùi
Hắn xót Diệp Nhất Sâm, cho nên đáp ứng cậu sẽ không chạm vào, nhưng làm gì có chuyện có tiểu mỹ nhân lắc lư trước mặt lại không xơ múi vài phát?
Diệp Nhất Sâm sợ hắn cưỡng ép mình nên chủ động giúp hắn sóc lọ. Tuy rằng lòng bàn tay vừa rát vừa đau, mỏi nhừ, nhưng vẫn còn hơn là bị chịch. Cuối tuần cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Sáng sớm hôm thứ hai, Diệp Nhất Sâm thở phào chuẩn bị xong tất cả rồi đến phòng học, phát hiện mọi người đều ghé vào cửa, liền đi qua xem chuyện gì xảy ra.
Lúc thấy rõ bảng điểm, Diệp Nhất Sâm liền tùy tiện liếc mắt một cái, phát hiện tên của mình xếp hạng nhất đếm ngược cũng không có cảm giác gì.
Dù sao thành tích này cũng là do nguyên chủ tự thi được, cũng không phải cậu làm cho nên không hề có cảm giác hối lỗi hay tiếc nuối gì hết.
Mãi đến khi Ôn Ngộ cầm bài thi đi vào, ánh mắt lạnh băng bay vùn vụt sang bên này cậu mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Quả nhiên lúc Ôn Ngộ tổng kết thành tích liền kêu tên cậu: "Diệp Nhất Sâm, trong lớp chỉ có mỗi em không làm đúng một câu nào, em rốt cuộc nghĩ cái gì trong đầu thế?"
Rất nhiều ánh mắt tụ tập lên người Diệp Nhất Sâm, trào phúng, khinh thường hoặc như đang xem diễn đều làm Diệp Nhất Sâm cảm thấy khó chịu.
Đây cũng không phải cậu làm! Nếu để cậu tự làm, làm sao có chuyện một câu cũng không đúng được? Nhưng dù sao đi nữa, cái nồi này cậu vẫn phải đội.
Ôn Ngộ lại lần nữa gọi cậu vào văn phòng nói chuyện.
Lúc đi đến văn phòng, nhìn thấy Ôn Ngộ động tác quen thuộc đóng cửa lại, lấy ra một cái thước dạy học từ trong ngăn kéo, hai chân Diệp Nhất Sâm bắt đầu nhũn ra, toàn thân run lên.
Ôn Ngộ cầm thước đập từng cái vào lòng bàn tay, lạnh lùng nói: "Lại đây, ghé vào trên bàn."
Diệp Nhất Sâm lắc đầu lui về phía sau, thanh âm cũng đang run rẩy: "Thầy, thầy ơi. Đừng... Đừng đánh em được không? Em biết sai rồi..."
"Không muốn đánh em." Ôn Ngộ nói.
Diệp Nhất Sâm nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm thước trong tay anh: "Thật ạ?"
"Chỉ cần em nghe lời, tất nhiên sẽ không đánh em." Ôn Ngộ đi đến trước mặt cậu, nhéo vành tai mềm mại xoa nắn vài cái, nhìn làn da mẫn cảm trở nên ửng hồng, ánh mắt sâu thẳm.
Anh nhẹ nhàng dỗ dành, giống như sói xám dụ dỗ dê con mê muội đi vào bẫy rập: "Chỉ cần em ngoan ngoãn ghé lên trên bàn, cởi quần, tôi sẽ không đánh em."
Nằm lên bàn cởi quần, yêu cầu như vậy khác quái gì bị đét mông? Tất cả đều khiến cậu thẹn lắm đấy!!!
Diệp Nhất Sâm né tránh tay anh, che lại vành tai, lắc đầu: "Không cần, em không muốn."
"Không được, nhanh lên." Ôn Ngộ ra lệnh, ngữ khí cường ngạnh không cho phép từ chối.
"Không, em không muốn..." Hốc mắt Diệp Nhất Sâm đỏ lên, run rẩy như gặp phải thiên địch: "Vì sao muốn làm như vậy? Em đâu có làm sai điều gì đâu... Đừng cưỡng ép em được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!