Chương 5: Phiến Trung Phiến - Đệ Ngũ Hồi

Đường thẩm oan Cẩm thử nhập lao,

Liên hoàn kết giáo úy xuất chiêuBóng liễu quạ kêu, thu tàn gió thổi.

Mái tràn sắc trắng, sương hóa mây đen.

Mới sáng sớm, bên ngoài công đường của huyện nha đã tụ tập hơn trăm bách tính. Không vì lí do gì khác mà bởi hửng sáng, huyện lão gia đã ban bố cáo sáng nay sẽ thẩm vấn tên dâm tặc bắt nạt nam nhân, chòng ghẹo nữ nhân. Đây vốn không phải điều gì mới lạ, nhưng đặc biệt ở chỗ "tên dâm tặc" kia lại chính là vị công tử tài mạo song toàn mấy ngày trước đã làm náo động cả trấn, họ hàng xa của Đinh thị song hiệp Mạt Hoa thôn – Vân Quân Thiện, Vân công tử.

Vị công tử này mấy ngày trước vẫn còn là tâm điểm bị mọi người mang ra bàn tán say sưa, sao tự dưng hôm nay lại thành tù nhân? Thật khiến người khác không thể tưởng tượng được.

Vì thế mới sớm ngày ra dân chúng trong trấn Quảng An đã nhốn nháo tụ tập, chen chúc nhau trước cửa huyện nha, muốn tìm tòi đến tận gốc rễ câu chuyện.

Giờ Thìn, huyện nha thăng đường. Tiếng đại trống vừa dừng, huyện lão gia ngồi ngay ngắn trên công đường, quát to đường uy, vung thẻ sai người đưa bị cáo vào.

Không bao lâu sau chợt nghe một hồi tiếng "leng keng" , chỉ thấy một vị nam nhân mặc tuyết y bị bốn gã sai dịch áp chế bước vào công đường.

Lại thấy người nam tử này, thân như ngọc thụ, mày mặt như hoạ, mặc dù chân tay bị những cái xích thô to trói buộc nhưng tuyết y lại không hề dính chút bụi trần, ánh mắt vẫn sắc bén, bước đi thong dong. So với phạm nhân bị xét xử thì người này lại càng giống khách quý được mời đến hơn.

Dân chúng vây xem dưới công đường không khỏi xôn xao.

"A ôi, vị kia đúng là Vân công tử!"

"Chậc chậc, nói xem một vị công tử xinh đẹp như vậy có thể phạm phải cái chuyện gì chứ?"

"Chát!" Huyện lệnh kịp thời đập kinh đường mộc, cao giọng quát: "Dưới công đường không được ồn ào!" Lại quay ra quát hỏi Vân Quân Thiện: "Dưới công đường kia là kẻ nào? Vì sao không quỳ xuống?"

Trả lời Huyện lệnh là một cái liếc mắt hoa lệ khinh thường của Vân công tử.

Khóe mắt huyện lệnh khẽ kéo, dùng ánh mắt ra hiệu, lập tức có bốn gã bộ khoái tiến lên muốn cưỡng chế Vân Quân Thiện quỳ xuống. Nhưng còn chưa đến gần đã thấy mày kiếm Vân Công Tử nhướng lên, đôi mắt hoa đào bắn ra những tia hàn quang lạnh lẽo, khiến bốn gã sai dịch run rẩy, không dám bước thêm nửa bước.

"Hừ!" Vân Quân Thiện cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường nhìn lướt qua huyện lệnh trên công đường.

Nửa khuôn mặt của huyện lệnh bắt đầu vặn vẹo rất không bình thường.

Dân chúng dưới công đường lại bắt đầu khe khẽ thì thầm:

"Ta nói này, Vân công tử quả nhiên phẩm giá thật cao, căn bản không thèm để huyện lão gia vào mắt!"

"Há há, trông mặt của huyện lão gia kìa, tức giận đến nỗi mặt sắp thành màu đen rồi, chuyện này hay rồi đây."

Huyện lệnh giữ mặt đen một hồi, gặp phải Vân Quân Thiện cứng mềm đều không xong (nguyên văn: du diêm không tiến), đành nghiến răng nghiến lợi cầm kinh đường mộc nói: "Mang nguyên cáo vào!"

Tiếng nói vang lên không lâu đã thấy hai người một già một trẻ vội vàng bước lên, bịch một tiếng quỳ xuống, hướng huyện lệnh khóc lóc: "Thanh thiên đại lão gia, ngài nhất định phải làm chủ cho thảo dânnnnnn!"

Đúng là hai người Mạnh Hoa Thư và Mạnh Thu Lan.

Huyện lệnh vuốt râu, gật đầu nói: "Hai người các ngươi hãy mau kể tội của người này."

"Vâng!" Mạnh Hoa Thư quỳ đáp: "Nửa tháng trước, tiểu nữ của thảo dân trên đường trở về phủ thì ngựa tự dưng nổi điên kéo xe đi loạn xạ, chính vị Vân Quân Thiện này đã chế ngự ngựa điên, cứu tiểu nữ của thảo dân."

Hầu hết dân chúng phía dưới đều đã nhìn thấy hoặc nghe qua màn "Anh hùng cứu mĩ nhân" kia nên đều gật đầu xác nhận.

Mạnh Hoa Thư tiếp tục nói: "Tiểu nữ của thảo dân vì cảm kích ân nhân nên đã thỉnh vị Vân công tử này về phủ dùng bữa, chẳng ngờ được là vị Vân công tử này thấy thảo dân cũng có chút ít của cải, lại thấy tiểu nữ của thảo dân cũng xinh đẹp, liền nổi tâm tư ác độc."

Nói đến đây, vẻ mặt Mạnh lão gia tràn đầy căm phẫn, hung hăng trừng Vân Quân Thiện, nói: "Vậy đấy, Vân công tử cái gì chứ, hắn ỷ mình có chút võ nghệ nên ép thảo dân phải, phải gả tiểu nữ cho hắn! Tiểu nữ nhà ta mệnh thật là khổ!"

Nói xong, Mạnh lão gia bắt đầu tự đánh vào mặt mình, khóc thét.

Mạnh Thu Lan bên cạnh cũng gạt lệ nói: "Tiểu nữ đối với Vân công tử là sự cảm kích vô cùng, tuyệt đối không có tình ý nam nữ nên đã sớm khéo léo từ chối hắn, nhưng kẻ này, kẻ này bên ngoài ra vẻ đạo mạo nhưng bên trong lại là tiểu nhân đê tiện, hắn dùng thủ đoạn xấu xa để ép hôn! Cha con tiểu nữ bị quấy nhiễu không chịu nổi mới đành phải trốn đi nhân lúc đêm khuya, không ngờ kẻ này lại gọi quan phủ đến truy bắt cha con tiểu nữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!