Tiêu Tương uyển phong tình khéo lộ,
Xảo Lâm cốc kiều diễm triền miênThu Phong xuy liễu ánh tà dương,
Lộ dư phương thảo yến bùn hương
Các phượng khung cong Tiêu Tương Uyển,
Thuý bình , vân khoá Hoạ Đường Xuân
Dọc theo con đường chính của Quảng An trấn, hai phía bắc nam từ xa đã nhìn thấy hai tòa lầu được xây dựng sóng đôi với nhau.
Tòa phía nam, xà cao, mái đình trạm trổ hoa văn, quý khí bức người, tên là Tiêu Tương Uyển, chủ nhân là người Hồ Nam, đồ ăn trong điếm đều là mỹ vị nổi danh bốn phương, không hổ danh là tửu lâu lớn nhất trấn.
Tòa phía bắc là một trà lâu có tên Họa Đường Xuân, với trà Bích Loa Xuân hương thơm mười dặm, bên trong được trang trí bằng những bức thư họa của các nhà Nho nổi tiếng, bầu không khí tao nhã, là nơi được ưa chuộng nhất của tầng lớp trí thức.
Hai tòa lầu, đối lập hai bên đường, các sĩ tử trong Họa Đường Xuân thường ngửi thấy hương thức ăn thơm ngon từ Tiêu Tương Uyển, làm đậm thêm cho những câu chuyện. Ngược lại, thực khách trong Tiêu Tương Uyển lại lấy những điều ba hoa khoác lác nghe được từ bên Họa Đường Xuân làm vui.
Hai nhà kết hợp vừa hay bổ sung thêm cho nhau, làm ăn đôi bên càng thêm thịnh vượng, khách đến đông đúc.
Thời điểm giờ mùi canh ba lúc này, trong Tiêu Tương Uyển phần lớn khách đã rời đi, ngược lại bên Họa Đường Xuân lại đông đúc toàn người, mười phần náo nhiệt. Người lui đến trà lâu này thường là để phẩm trà luận sự, xả bát quái mọi thứ trên đời, cho nên nói Họa Đường Xuân này là nơi tập trung mọi tin tức của trấn Quảng An cũng chẳng sai. Nếu muốn biết mọi chuyện lớn nhỏ trong trấn, chỉ cần đến trà lâu ngồi khoảng nửa ngày là được.
Tỉ như lúc này, bên cửa sổ là một bàn gồm ba vị thư sinh, vừa phẩm trà vừa tán gẫu về chuyện mới xảy ra gần đây.
"Nghe nói gần đây trong trấn xuất hiện một vị công tử vung tiền như rác, không biết các vị huynh đài đã biết chưa."
"Đương nhiên là biết. Vị công tử kia họ Vân tên Quân Thiện, gia sản lớn, là phú quan Giang Nam. Mới đến trấn Quảng An này năm ngày mà đã tiêu hết mấy vạn lượng mua hàng, quả đúng là tiêu tiền như nước!"
"Ôi dào, con nhà phú thương ở trấn Quảng An này đâu có hiếm, vị công tử Vân Quân Thiện này chẳng qua chỉ là một trong số họ thôi, các vị quan tâm nhiều như vậy làm gì?"
"Vị huynh đài này ngươi chỉ biết một mà không biết hai, Vân công tử kia chính là họ hàng xa của Đinh gia trang ở Mạt Hoa thôn, không chỉ có gia tài lớn mà còn võ nghệ đầy mình, trong giới thương nhân, người như vậy được xem là "hàng hiếm" đó."
"Hơn nữa, điều khiến mọi người phải chú ý đến chính là dung mạo của Vân công tử, có thể nói là phong tư như rồi, ngạo nghễ như phượng, tuấn mỹ vô cùng! Chưa nói đến việc nữ tử điên đảo thần hồn, mà ngay cả nam tử trông thấy, sợ là cũng bị câu mất ba hồn bảy vía."
"A? Vị Vân công tử này thật sự trông như lời huynh đài nói?"
"Nếu huynh đài không tin, cứ đợi ở đây một lát, sau giờ Mùi, vị Vân công tử nổi tiếng kia thường tới Tiêu Tương Uyển dùng bữa, đợi đến lúc đó sẽ thấy được dung nhan của hắn."
"Ha ha ha, chẳng lẽ huynh đài đã sớm ngồi thủ sẵn ở đây để đợi lúc đó sao?"
"Con người ai chẳng có lòng yêu thích cái đẹp!"
Đúng lúc câu chuyện của mấy người kia lên cao trào thì chợt nghe từ phía Tiêu Tương Uyển đối diện truyền đến tiếng chào mời của tiểu nhị:
"Vân công tử đến! Lão nô xin được hầu hạ!"
Thế là một bàn thư sinh lập tức nghển cổ ra ngoài song cửa, tỉ mỉ nhìn ngắm.
Nhưng chỉ cần tinh tế quan sát đều nhận ra, tất cả vị khách còn lại cũng đều vô tình hay cố ý, chuyển hết tầm mắt sang Tiêu Tương Uyển phía đối diện.
Ngày thu nắng trong veo, tại cửa Tiêu Tương Uyển xuất hiện một nam tử thân hình cao lớn, một thân tuyết y phiêu dật như mây, chói mắt vô cùng, tóc đen nhẹ bay, phất phơ theo gió, chỉ là một chút thân ảnh, liền làm người ta lầm vào mơ màn vô hạn.
Dường như cảm thấy có người đang ngắm mình, nam tử kia chậm rãi quay đầu lại, giương mắt nhìn sang lâu các Họa Đường Xuân, hiện ra mi mày như vẽ, mĩ nhan như ngọc, trong mắt hoa đào con ngươi lấp lánh ánh sáng, môi mỏng nhẹ cong lên, nét cười sáng lạn đẹp hơn cả ánh sao.
Người ngoảnh đầu nhìn lại chỉ một lần cũng khiến núi sông trở nên lu mờ.
Trong Họa Đường Xuân, người nào chưa từng nhìn qua dung nhan của Vân công tử thì tất cả đều phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Dường như chứng kiến ánh mắt kinh diễm nhìn mình khiến ý cười của Vân công tử càng thêm phóng khoáng không thôi, chớp mắt vài cái đã xoay người vào điếm, một đường đi thẳng lên tầng cao nhất, chọn bàn gần cửa sổ ngồi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!