Chương 2: Phiến Trung Phiến - Đệ Nhị Hồi

Cẩm thử thoát thân người người hoan hỉ,

Đại án phiến trung phiến lộ ra manh mốiTrước lúc rạng đông, không gian lâm vào trầm mặc.

Năm người Triển Chiêu, Kim Kiền, Nhan Tra Tán, Ngải Hổ, Vũ Mặc đứng chết lặng trước cửa ra Phong Tử thạch động đã bị bịt kín, vẻ mặt kinh hoàng.

"Bạch Ngũ gia, Bạch Ngũ gia!" Kim Kiền bổ nhào vào cửa đá phía trước, hung hăng đánh ra hai đấm, cửa đá kia không chút sứt mẻ.

"Kim Kiền, tránh ra!" Triển Chiêu rút Cự Khuyết, ở trước cửa đá tàn nhẫn chém xuống một đường, thế nhưng cửa động vẫn không chút nề hà.

Triển Chiêu sắc mặt trầm xuống, cổ tay chấn động, vận mười phần công lực, lưu khí xung quanh bùng khởi, bảo kiếm như điện chém xuống.

"Keng!"

Cự Khuyết không ngừng chấn động, cánh tay Triển Chiêu tê rần, hổ khẩu không chịu được áp lực bị xé rách rướm máu, mà trên cửa đá chỉ để lại một dấu vết mờ nhạt.

[hổ khẩu: phần da giữa ngón cái và ngón trỏ]

"Bạch Ngọc Đường—" Triển Chiêu thần sắc xám tro, ánh mắt lo lắng, nhanh chóng nhìn bốn phía cửa đá xem xét, trán rịn mồ hôi.

"Cơ quan! Chắc chắn cơ quan được thiết kế để khởi động cửa đá này!" Nhan Tra Tán bắt chước Bạch Ngọc Đường đưa tay vuốt rồi gõ mặt đá, từng ngón tay nhã nhặn tạo ra những thanh âm nho nhỏ. Đầu ngón tay khẽ run, khó khăn dừng lại: "Tứ phương động, ba người khải, song môn đoạn, một quỷ đi... Đúng rồi, là như vậy! Ta hiểu được rồi, "tứ phương động" là ám chỉ bốn người dùng sức nặng thân thể cùng nhau mở ra cửa thứ nhất của cơ quan, "ba người khải" là chỉ — cửa thứ hai sẽ bị khởi động khi chỉ còn sức nặng của ba người, "song môn đoạn" là, chính là..."

"Cửa thứ hai sẽ bịt kín đường ra?!" Triển Chiêu nhìn Nhan Tra Tán, ánh mắt kinh hãi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

"Chỉ, chỉ e đúng là thế..." Sắc mặt Nhan Tra Tán so với Triển Chiêu không khá hơn là bao.

"Câu, câu cuối cùng là "một quỷ đi" chẳng lẽ...." Kim Kiền tiếng nói run run.

Một trận tĩnh mịch.

"Quỷ" đồng nghĩa với "Tử"!

Sắc mặt mọi người trắng bệch, rõ ràng trong lòng đã có kết luận nhưng lại không một người có thể nói ra.

"Bạch Ngũ gia!!" Kim Kiền gào lên một tiếng, cứ như người ngồi trong lò lửa, không ngừng chạy loạn xạ vòng quanh. "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?!" Đột nhiên, lại lủi một cái bổ nhào đến trước cửa đá, bắt đầu quỳ xuống không ngừng đào bới đất."Bạch Ngũ gia, Bạch Ngũ gia, ngài nhất định không được xảy ra chuyện đóoooooo!"

Nhìn thấy hành động này của Kim Kiền, Nhan Tra Tán cùng Triển Chiêu đều ngẩn ra, chỉ có Vũ Mặc phản ứng nhanh nhất. Chợt loé thân nhào tới liền ngồi xổm bên cạnh Kim Kiền, bắt chước động tác cùng bới đất.

Nhan Tra Tán cùng Triển Chiêu nhìn nhau, cũng lập tức gia nhập chiến tuyến đào hầm.

Nhất thời, đất đá văng tứ tung, bụi bay mù mịt khiến mặt mày ai nấy đều nhem nhuốc.

Chưa biết tình hình có xoay chuyển hay không, chỉ thấy một lát sau, mấy người từ cái hố to tướng trên đất chán nản bước ra. Lúc đầu còn thấy được một tia hi vọng, ai dè đào được một lúc lại phát hiện lớp đất phía dưới lại là mấy tảng đá cứng rắn vô cùng, cố mấy cũng không suy chuyển được.

"Tại sao có thể như vậy..." Nhan Tra Tán như hư thoát, đặt mông ngồi xuống đất, hai mắt thẫn thờ.

"Rốt cục tên đáng chết nào thiết kế cái loại cạm bẫy này, một chút đường sống cũng không lưu, ta ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà ngươi!!" Kim Kiền ngồi xổm phía trước cửa đá, vừa cào tóc vừa chửi ầm lên.

Vũ Mặc yên lặng ngồi một bên, cúi đầu không nói.

Triển Chiêu quỳ một gối xuống đất, tơ máu che kín hai tròng mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cửa đá, tay phải hung hăng siết chặt chuôi kiếm. Hổ khẩu tràn ra một dòng máu tươi.

Đám người thất thần hết đường xoay xở thì đột nhiên, từ đằng sau truyền đến một tiếng quát âm vực cao vút.

"Ta đường đường là đoạn đao khách Ngải Hổ, sao, sao có thể để cho nữ tử liều mình cứu giúp!"

Chỉ thấy cái người khi nãy vẫn chìm trong trạng thái mất hồn giờ hai mắt đỏ rực, như mãnh tướng hùng hổ xông lên, đẩy Kim Kiền sang một bên rồi ngồi xổm xuống như mọi người. Hai tay luồn xuống dưới, hét lớn một tiếng, trán liền nổi đầy gân xanh, hai tay gắng gượng nâng cửa đá lên nửa thước.

Mọi người thoáng chốc đều sợ ngây người, trong chớp mắt liền hoàn hồn, vội vàng tiến lên đồng tâm hiệp lực nâng cửa đá lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!