Trong khu chợ nhộn nhịp rộn ràng của thành Biện Lương, một người mặc đồ đầy tớ đầu mướt mồ hôi, tay chân cuống quýt chạy qua đám người, vừa chạy vừa hỏi mấy sạp hàng ven đường: "Nha dịch tuần... tuần... phố của Khai... Khai Phong phủ có phải vừa đi qua đây không?"
Người bán hàng bên đường thấy bộ dạng người trẻ tuổi thê thảm, không khỏi tò mò, mấy người có bề dày kinh nghiệm còn hỏi han ngay tại chỗ:
"Tiểu ca, chắc huynh từ vùng khác đến Khai Phong phủ tìm Bao đại nhân tố cáo minh oan hả?"
"Tìm nha dịch tuần phố làm gì cho mất công, đệ nên đến cửa Khai Phong phủ đánh trống kêu oan mới phải!"
Người trẻ tuổi còn chưa lấy được hơi: "Ta... ta không tìm Bao đại nhân, ta... ta tìm... tìm Khai Phong phủ Kim hiệu úy..."
"Huynh tìm Kim hiệu úy?"
Mọi người bên cạnh nghe thế lập tức sửng sốt, nét mặt trở nên kỳ lạ.
"Nếu tìm Kim hiệu úy..." Một người chỉ về phía trước, "Chính là người đi đầu của đội nha dịch tuần phố ở đầu đường đằng kia kìa."
"Đa... đa tạ!" Người trẻ tuổi vội vàng chạy theo hướng được chỉ.
Mọi người ngắm nghía bóng dáng người đó, nhìn nhau đánh giá.
"Người đến Khai Phong phủ tìm Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Triển đại nhân thì không ít, nhưng tìm Kim hiệu úy, đúng là lần đầu tiên..."
Nhìn bóng dáng cuống quýt của tiểu ca kia, chắc chắn là chuyện sốt ruột nhỉ."
"Nhưng mà, sao ta cứ có cảm giác không tốt."
"Đúng thế, đúng thế... Cảm giác không hay ho lắm..."
Chuyện mấy ngày sau chứng minh, ánh mắt của quần chúng nhân dân quả nhiên sáng như sao, dự cảm rất linh nghiệm."Kim hiệu úy xin nghỉ? Đã rời Khai Phong phủ? Không biết đi đâu?" Công Tôn tiên sinh ngẩng phắt khỏi đống giấy tờ, nhíu mày gấp gáp hỏi, "Chuyện gì mà vội thế?"
Trịnh Tiểu Liễu đầu đầy mồ hôi lạnh, run rẩy dâng lên một tờ giấy, lau mồ hôi nói: "Thuộc hạ cũng không biết có chuyện gì, Kim hiệu úy đọc phong thư này xong là vội vội vàng vàng đi theo người truyền tin."
"Thư gì?" Công Tôn tiên sinh nhận thư, mở ra đọc, mắt phượng lập tức trợn trắng, sắc mặt thoắt cái xanh mét, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu, đưa thư cho Trịnh Tiểu Liễu, mở miệng nói: "Trịnh bộ khoái, thư này... ngươi giữ cho cẩn thận, nhất quyết không được cho Triển hộ vệ thấy..."
"Thư gì không cho Triển mỗ đọc vậy?"
Tiếng nói trong trẻo đột nhiên vang lên, một người đẩy cửa vào, áo lam dáng thẳng, mày kiếm mắt sáng, đúng là tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu.
"Triển... Triển đại nhân..." Trịnh Tiểu Liễu vừa thấy người tới, vội vàng ôm quyền thi lễ, bỗng nhiên bức thư Công Tôn tiên sinh đang đưa lại lưng chừng giữa không trung, lấy về cũng không đúng, mà chuyển tiếp cũng không ổn.
Triển Chiêu liếc mắt, nhìn thoáng qua sắc mặt không bình thường của Công Tôn tiên sinh, tiến lên vài bước, tự tay lấy bức thư trên tay Công Tôn tiên sinh, lẩm bẩm đọc từng câu:
"Một ngày không thấy, tương tư phát cuồng
Dẫu lưng áo rộng không hối hận, vì người bỏ đi dung nhan tiều tụy
Hỏi thế gian, tình là chi, khiến đôi lứa thề nguyền sống chết."
Giọng nói trong như nước, từng tiếng từng tiếng khơi lên gợn sóng rung động, chẳng qua chỉ đọc khe khẽ, đã khiến Trịnh Tiểu Liễu đứng sát đó nghe xong đỏ mặt tía tai, đầu váng mắt hoa.
Đọc hết, Triển Chiêu nhìn thoáng qua gương mặt đỏ bừng của Trịnh Tiểu Liễu, dường như hiểu được vài phần, mỉm cười trêu chọc: "Không biết cô nương nhà nào có phúc khí như thế, được Trịnh bộ khoái ưu ái."
Sắc mặt Trịnh Tiểu Liễu càng đỏ, miệng mở ra mấy lần, nhưng vẫn không lên tiếng.
Triển Chiêu nhét thư vào tay Trịnh Tiểu Liễu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Trịnh bộ khoái, ngươi có biết Kim hiệu úy đi đâu không, vì sao đã đến giờ luyện công còn chưa thấy mặt?"
"Chuyện này..." Trịnh Tiểu Liễu liếc nhìn Công Tôn tiên sinh.
Công Tôn tiên sinh chặn lời: "Triển hộ vệ, Kim hiệu úy xin nghỉ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!