Chương 94: Vực Thẳm (13)

Đứa trẻ sinh ra vào ngày Đông chí tên là Lương Tuấn, đứa trẻ sinh ra vào ngày Hạ chí tên là Dương Tịnh Ý. Đến ngay cả việc này cũng giống như một lời sấm truyền dành cho số phận đối lập nhau của hai con người ấy vậy.

Một ngày đẹp trời nào đó trong những năm tháng ấu thơ, cô bé ra đời trong tiết Hạ chí đã bắt đầu gọi cậu bé sinh ra trong tiết Đông chí là A Nông. Lúc ban đầu chỉ là A Nông nhanh nhẹn hoạt bát nhà hàng xóm, sau đó, có ai đó bắt đầu nói những lời ấy như một lẽ hiển nhiên, cuối cùng bởi vì không nhận được bất kỳ một lời phản đối nào, nó đã trở thành một sự thật được tất cả mọi người công nhận.

Con trai nhà họ Lương trồng được bao nhiêu khoai tây cũng đều mang sang nhà họ Dương, trồng đến năm mười sáu tuổi là có thể cưới được con gái út của bọn họ về nhà.

Điều này có thể trở thành sự thật hay không? A Nông hy vọng là có thể.

Không ít lần cậu lén lút cầm khoai tây vừa mới thu hoạch được sang nhà trưởng thôn, lén lút hỏi ông có thể hay không, A Nông mười sáu tuổi có thể dẫn Dương Tịnh Ý mười lăm tuổi về nhà mình hay không.

Trưởng thôn cũng là người từng có thời gian trải nghiệm thế giới ngoài kia như thầy giáo Chu, nghe được những lời này ông đã im lặng một lúc rất lâu, im lặng tới mức A Nông bỗng trở nên bất an.

Vài giây sau ông mới từ tốn đáp lại: "A Nông phải học thật giỏi, phải trồng thật nhiều khoai tây, có như vậy mới nuôi được Dương Tịnh Ý. Đợi tới khi A Nông có thể mua kẹp tóc đắt tiền cho Tịnh Ý, có thể mua cho cậu ấy thật nhiều đồ ăn ngon, còn có, phải để cho Dương Tịnh Ý được nằm trong phòng bệnh sáng sủa, được dùng thuốc chữa bệnh tốt nhất, đến khi ấy con trai nhà họ Lương mới có thể mang sính lễ sang hỏi cưới con gái út nhà họ Dương được."

Nhớ cho kỹ, khi nào A Nông có đủ khả năng làm được chừng ấy việc mới có thể ngỏ lời chăm sóc cho Tiểu Ý Ý của cậu cả đời.

A Nông đã luôn tin vào lời dặn dò ấy. Cậu càng thêm chú tâm học hành, ra sức trồng thêm thật nhiều khoai tây, rồi thêm bắp cải, thêm bí ngô, thêm cả cà rốt, có như vậy mới đủ tiền nuôi Dương Tịnh Ý. Ngoài ra, A Nông còn có một chút lòng riêng khác, thực ra cậu muốn khoảng thời gian phấn đấu ấy rút ngắn lại, rút được càng nhiều càng tốt. Nếu như mười sáu tuổi không được, vậy thì Dương Tịnh Ý sẽ đồng ý năm cậu mười bảy tuổi chứ?

"Không đời nào." Nghe đến con số mười bảy kia Dương Tịnh Ý đã ngay lập tức từ chối.

Vậy thì mười bảy tuổi rưỡi? A Nông khó xử gãi đầu gãi tai, dè dặt hỏi lại.

"A Nông, chị Tiểu Dương đã nói, con trai thành phố H sớm nhất cũng phải mười tám tuổi mới nghĩ đến chuyện lấy vợ. Bọn họ còn phải đi học đại học, kiếm thật nhiều tiền, xây nhà cao cửa rộng rồi mới dám nhận trách nhiệm chăm sóc cho con gái nhà người khác."

Giọng Dương Tịnh Ý cất lên cao vút, thái độ cậu ấy như thể một người chị hiền đang nghiêm khắc dạy dỗ em trai mình, nhìn thế nào cũng thấy rất giống với chị Tiểu Dương.

Nhưng A Nông còn lớn hơn Tịnh Ý tới sáu tháng tuổi, tại sao lại dùng giọng điệu chị gái nói chuyện với cậu như vậy cơ chứ.

A Nông cảm thấy hơi không vui, tất cả là tại chị Tiểu Dương, nếu không thì Dương Tịnh Ý chắc chắn sẽ đồng ý với cậu vào năm cậu mười bảy tuổi rồi.

Phải biết rằng trong mắt Dương Tịnh Ý, những lời chị Tiểu Dương khuyên nhủ có trọng lượng không kém gì so với lời nói của trưởng thôn trước dân làng vậy, không một câu thắc mắc, không một lời hỏi han, tất cả đều nhất mực nghe theo.

Bởi vì Dương Tịnh Ý tin chị Tiểu Dương, thế cho nên A Nông cũng sẽ bằng lòng tin chị Tiểu Dương. Mà dường như những điều dạy bảo của chị ấy cũng có phần tương tự với những gì trưởng thôn đã nói thì phải.

A Nông mạnh mẽ gật đầu: "Được, ngoắc tay hứa nhé. Tớ sẽ đi học đại học, kiếm thật nhiều tiền, sau đó sẽ đưa cậu đến ở trong ngôi nhà đẹp nhất thành phố H mà tớ xây."

Học đại học mất bốn năm, từ mười tám tuổi đến năm hai mươi hai tuổi, sau đó A Nông còn phải kiếm tiền mua kẹp tóc cho Tịnh Ý, mua cho Tịnh Ý đồ ăn ngon, mua thuốc tốt cho Tịnh Ý để cậu ấy luôn luôn khỏe mạnh, rồi còn phải xây nhà ở thành phố H nữa.

Nhiều việc như vậy, nhưng A Nông chỉ cho phép bản thân có thêm hai năm tiếp theo sau đó để hoàn thành tất cả mọi chuyện, nhiều nhất là đến năm hai mươi tư tuổi, A Nông sẽ mua cho Tịnh Ý tất cả những thứ mà cô muốn, đưa cô đến thành phố H, hai người ở nhà đẹp, đi xe sang, con cháu đầy đàn.

A Nông luôn mơ về khoảnh khắc ấy trong tương lai, khi A Nông tròn hai mươi tư, còn Dương Tịnh Ý hai mươi ba tuổi.

Thế nhưng vào năm A Nông mười lăm tuổi, Dương Tịnh Ý vừa mới mười bốn, tất cả những ước mơ của A Nông đã tan biến vào hư vô. Hệt như một ảo mộng vỡ tan, khiến người chìm đắm trong đó giật mình hoảng hốt, kinh sợ, đau đớn bàng hoàng không cách nào thoát ra được.

Ngày hôm ấy, tận mắt A Nông nhìn thấy máu chảy đầy trên người Tịnh Ý, thấy cậu ấy nhắm mắt lại, thấy có một người dùng vải trắng che khuất mặt cậu ấy. Rồi bọn họ còn nói những lời hoang đường mà A Nông không sao nghe hiểu.

Gì chứ? Tại sao lại chia buồn? Tại sao lại che khăn lên mặt Tịnh Ý? Có biết như vậy sẽ khiến cậu ấy rất khó thở hay không!

Không khí đè nén rất lâu trong lồng ngực bỗng chốc nổ tung, A Nông choàng tỉnh giấc, cuống cuồng lao đến, có rất nhiều cánh tay vươn ra, giữ chặt lấy cậu, khiến hơi sức mà cậu vừa mới tìm được lại vội vã biến mất. A Nông gồng người lên, để toàn bộ hơi thở bật ra khỏi cổ họng, chúng biến thành một tiếng thét lớn, mang theo tất cả cảm xúc của cậu đến bên người Dương Tịnh Ý.

A Nông run rẩy giật lấy tấm khăn trắng kia rồi vội vàng giấu đi, cậu không muốn ai khác tìm thấy được, không muốn bọn họ dùng nó lên người Tịnh Ý.

Nhìn đi! Hãy nhìn mà xem! Cậu ấy chỉ đang ngủ rất say mà thôi!

A Nông đờ đẫn nhìn gương mặt đang chìm trong giấc ngủ bình yên, cõi lòng như chết lặng, cậu đã hét to như vậy rồi, Dương Tịnh Ý nên giật mình tỉnh giấc mới phải chứ. Giật mình mở mắt, sau đó trách cậu ồn ào quá chừng.

Phải, là do cậu quá ồn ào, cậu nhất định sẽ nắm lấy tay Tịnh Ý, tỏ vẻ hối lỗi mà nói, A Nông xin lỗi vì đã làm kinh động đến giấc ngủ ngon của Dương Tịnh Ý. Chẳng phải cậu rất muốn nghe tớ nói lời xin lỗi hay sao. Mở mắt ra đi, chỉ cần mở mắt nhìn tớ một lần thôi, rồi cậu muốn tớ xin lỗi bao nhiêu lần cũng được. A Nông sẽ gửi lời tạ lỗi đến Dương Tịnh Ý một trăm lần nhé, hay năm trăm lần? Có lẽ còn cần nhiều hơn thế, phải bao nhiêu lần cậu mới tha thứ mà nhìn tớ đây?

Thế nhưng dù cho có gọi đến khi cổ họng khản đặc, Dương Tịnh Ý vẫn không mở mắt nhìn A Nông thêm một lần nào nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!