Chương 93: Vực Thẳm (12)

Người ta thường nói: "Cực âm sinh ra dương, cực dương sinh ra âm."

Lương Tuấn sinh vào ngày cực âm năm 1999, Dương Tịnh Ý sinh vào ngày cực dương của năm 2000.

Ngày cực dương, hay còn gọi là ngày Hạ chí, ngày con người chứng kiến khoảnh khắc Mặt trời đạt đến vị trí cao nhất trên bầu trời so với đường chân trời tại Bắc bán cầu.

Tương truyền trong nền văn hóa La Mã cổ đại, ngày Hạ chí được coi là thời điểm thần thánh, khi năng lượng của ánh sáng hy vọng và sự sống trên thế gian này đạt đến đỉnh cao nhất, thế nhưng "vật cực tất phản", đây cũng chính là lúc bóng tối bắt đầu quay trở về.

Với Lương Tuấn, cậu đã luôn dõi theo bóng hình Dương Tịnh Ý từ lúc nào chẳng hay.

Không bao lâu sau cậu đã biết, vẻ yếu ớt không chăm nổi một con vịt của Tịnh Ý là do cậu ấy không khỏe. Tình trạng ấy không giống như những gì Lương Tuấn từng trải qua, cơn mưa rào ngày hè bất chợt đổ xuống, cậu không kịp trú mưa nên hôm sau có cảm giác mũi sụt sịt, đầu óc hơi choáng váng, thế nhưng ngủ một giấc dậy là mọi thứ lại tốt, còn sức khỏe của Dương Tịnh Ý lại không được như vậy.

Mặt trời chỉ cần chói chang hơn ngày hôm qua một chút, gió thổi nhiều hơn bình thường một chút, chỉ vậy thôi mà có thể khiến Dương Tịnh Ý nằm bẹp trên giường tới một tuần, nghiêm trọng hơn, chú Dương còn phải đưa cậu ấy tới trạm xá, nghiêm trọng hơn nữa, xe cứu thương sẽ đến rồi đi một cách vội vàng, mang Tịnh Ý từ trạm xá chuyển lên bệnh viện tuyến trên ở thành phố H.

Mỗi lần như vậy, Lương Tuấn đều một mực muốn cùng nhà họ Dương đưa Dương Tịnh Ý tới bệnh viện.

Sau vài lần theo chân cậu ấy, bố mẹ Lương Tuấn bắt đầu bóng gió nói rằng cậu nên tập trung nhiều hơn cho việc học, nhà họ Lương chuyển tới đây là để cho cậu có một môi trường học tập tốt hơn.

"Tiểu Tuấn, nhà chúng ta không giống nhà bọn họ, con phải biết mục tiêu của mình là gì."

Lương Tuấn đương nhiên biết mục tiêu của bản thân là gì, cậu còn phải thành công để có thể ngẩng cao đầu tới gặp thầy Chu ở thành phố H, nhưng điều ấy thì có liên quan gì tới việc cậu đi theo Dương Tịnh Ý cơ chứ, cậu chỉ muốn nhìn xem cậu ấy có ổn hay không thôi mà.

Phải biết rằng thời gian mỗi lần Dương Tịnh Ý lên thành phố H đều kéo dài tới mười ngày nửa tháng, cậu chỉ ở đó vài tiếng đồng hồ, chừng ấy thời gian chẳng thấm tháp vào đâu.

Chỉ có duy nhất một thứ khiến lòng Lương Tuấn bứt rứt mãi không thôi, đã rất nhiều lần xảy ra rồi, tại sao bệnh viện lại dùng cây kim to như vậy để chọc vào tay Dương Tịnh Ý, nhìn xem, chắc chắn là rất đau, cậu ấy nhăn mặt rồi kìa, bác sĩ không thể nhẹ nhàng hơn sao, không thể dùng cây kim bé hơn hay sao?

Nhìn cánh tay bầm tím của Dương Tịnh Ý Lương Tuấn cảm thấy vô cùng bức bối, dù cho cậu có giải bao nhiêu bài toán, thu hoạch bao nhiêu cây bắp cải cũng không thể nào tiêu tán được hết nỗi bức bối này. Những cảm xúc hỗn loạn trong lòng dần biến thành hành động, vào một buổi tối nào đó, Lương Tuấn bật đèn bàn học, lén lút lôi ra một tờ giấy nhỏ từ trong ngăn bàn, hí hoáy một hồi viết rồi lại xóa, sau đó viết lại thật nắn nót, cuối cùng mới hài lòng cất lại vào chỗ cũ.

Cậu viết rất rành mạch, rõ ràng: "Sau này em muốn trở thành một bác sĩ."

Chỉ có cách đó mới có thể giúp cho Dương Tịnh Ý cảm thấy bớt đau đớn, ít nhất thì cậu cũng sẽ tìm cách làm cho cây kim trên tay cậu ấy nhỏ hơn một chút, đâm vào da cũng bớt nhói đi một chút, sẽ không còn khiến Dương Tịnh Ý ám ảnh mỗi lần ai đó chạm vào tay cậu ấy nữa.

Ngoài việc đó ra, Lương Tuấn còn học theo dì Hoa chắp tay trước ngực cầu nguyện, mong cho Dương Tịnh Ý mạnh khỏe bình an, hết đêm nay cậu ấy có thể xuống giường, sau đó được phép đi học trở lại.

Dương Tịnh Ý rất thích đi học, còn Lương Tuấn rất thích mỗi lúc đi học nhìn thấy Dương Tịnh Ý ngồi phía trước cậu.

Giống như trời cao nhìn thấy được tấm lòng của Lương Tuấn, hai ngày sau đó quả thật Dương Tịnh Ý đã đứng đợi sẵn trước cửa, đợi cậu ghé qua nhà cậu ấy, cùng nhau đi học.

Ở nhà, Lương Tuấn chỉ cần bước ra khỏi hiên, đi thêm mười bước nữa là sẽ nhìn thấy Dương Tịnh Ý. Ở trên lớp, chỉ cần cậu ngẩng đầu là có thể ngắm thỏa thích mái tóc vừa dài vừa đen óng của cậu ấy ở ngay trước mặt.

Thế nhưng điều này đã gây ra không ít tiếng cười trong lớp của hai người.

Đám bạn xung quanh vừa cười vừa trêu chọc: Nhìn kìa, cô dâu chú rể dắt tay nhau đến trường.

Đúng... đúng là vớ vẩn mà! Cậu và Dương Tịnh Ý đâu có nắm tay nhau!

Chỉ là đi cạnh nhau hơi gần mà thôi!

Khoảng cách ấy từ vài góc độ không rõ ràng lại trở thành một hành động khó mà giải thích được. Nhưng thề với trời! Lương Tuấn không nắm tay Dương Tịnh Ý.

Thế nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng lại, Dương Tịnh Ý đã đỏ bừng cả mặt mà hét lên: "Đâu có! Nắm tay gì chứ!"

"Cho dù Lương Tuấn có đòi thì tớ cũng không cho!" Không chỉ hét lên, mà còn lúng túng đến mức nói linh tinh nữa kìa.

Dương Tịnh Ý bỗng trở nên bối rối khiến lòng Lương Tuấn một lần nữa lại lung lay, dường như cậu rất thích nhìn dáng vẻ ngượng ngùng không biết phải làm sao của cậu ấy. Ngượng ngùng mà cũng ngốc chết đi được, Dương Tịnh Ý ngốc nghếch, cậu ấy càng phản ứng thì mọi người lại càng có cớ để trêu hơn, mà những trò đùa còn dữ dội hơn thế này rất nhiều.

Từ những lời đùa giỡn vô thưởng vô phạt, thậm chí còn có một cậu bạn cùng lớp đã sỗ sàng đẩy Dương Tịnh Ý vào nhà vệ sinh nam, vừa hay đúng lúc Lương Tuấn bước ra, cậu ấy ngã vào lòng cậu, tay cậu theo phản xạ đưa ra đỡ lấy.

Chà... mọi thứ xảy ra chỉ trong chớp mắt. Trong một giây ấy Lương Tuấn chỉ cảm thấy, tóc của Tịnh Ý không những dài mà còn rất mềm, mà Tịnh Ý thì nhẹ như lông ngỗng vậy. Còn nữa, Dương Tịnh Ý hay xấu hổ, hành động này sẽ khiến cậu ấy khóc bù lu bù loa lên cho mà xem.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!