Tuần cuối cùng của tháng sáu, vừa hay mùa hè cũng đã đến rất gần, Dương Mạn Vũ quay trở về thành phố H, nếu như không vì Dương Tịnh Ý thì trong mắt cô nơi này đã không còn bất cứ liên quan nào tới cô nữa, nếu có thể, cứ coi như đứa con gái lớn của Lâm Hoa và Dương Gia Hàn đã chết rồi đi.
Đến lúc này cũng chỉ còn Dương Tịnh Ý mới có thể khiến cho Dương Mạn Vũ không nỡ như vậy.
Dương Mạn Vũ mệt mỏi tựa người vào bức tường gạch phía sau lưng, ánh mắt tập trung vào hai bóng dáng trước mặt.
Tịnh Ý và cậu nhóc A Nông nhà hàng xóm đang chia nhau phần thưởng học sinh giỏi cuối năm của trường.
Vì lý do sức khỏe mà Dương Tịnh Ý từ lâu đã không còn nằm trong danh sách khen thưởng cuối mỗi năm học, mỗi lần nhìn thấy các học sinh khác hào hứng đứng trên bục cao nhận lấy phần quà đặc biệt từ những nhà tài trợ của trường, ánh mắt cô bé lại sáng lên vẻ ao ước khó giấu, vừa khao khát vừa ngưỡng mộ.
Mỗi lần như vậy Dương Mạn Vũ đều cảm thấy vô cùng đau lòng, giống như một lời nguyền chảy trong huyết quản, trời cao đã không thương xót cô, còn cướp đi cả niềm hạnh phúc nhỏ bé của Tịnh Ý, mười bốn lần sinh nhật của con bé trôi qua thì phải đến quá nửa trong số đó là ước mong được giống như A Nông, có thể nhận được huy chương vinh dự dành cho những người xuất sắc nhất, thông minh nhất.
Dương Tịnh Ý ủ rũ cúi đầu, cô bé chưa bao giờ là người xuất sắc, lại càng không phải người thông minh, lúc nói ra điều này ngay cả những sợi tóc mai trên trán con bé cũng rủ xuống đầy buồn rầu.
Những lúc thế này, A Nông sẽ bước đến, dùng giọng điệu hùng hồn nhất khẳng định với cô bé, Dương Tịnh Ý, cậu chỉ là không có cơ hội chứng minh cho bọn họ thấy cậu rất thông minh, rất xuất sắc mà thôi.
Đúng vậy, A Nông mạnh mẽ khẳng định, chỉ cần Tịnh Ý muốn, cậu có thể chứng tỏ với người khác bản thân cậu xuất sắc hơn bất cứ ai.
Cuộc đời con người ai cũng sẽ có một vài lần tự cho là mình đúng, cũng không tránh được những suy nghĩ tràn đầy tính bản năng, bọn họ thường gật đầu thừa nhận, một lần so sánh đầu tiên còn có thể cho rằng thứ được đặt lên bàn cân là hoàn mỹ không tỳ vết, nhưng so sánh đến lần thứ mười thì dường như người hoàn hảo nhất cũng sẽ để lộ ra những khuyết điểm.
Thế nhưng trong lòng A Nông, Dương Tịnh Ý luôn là người tốt nhất. Dù cho phải đem ra so sánh với người khác một lần, một trăm lần, hay là một ngàn lần đi chăng nữa, Dương Tịnh Ý vẫn sẽ luôn tốt đẹp, thông minh và xuất sắc như vậy, phải biết rằng không một ai có được sự dũng cảm và kiên trì như Tịnh Ý cả.
Từ năm ngoái giọng của A Nông đã trầm khàn hơn rất nhiều, nhưng tấm lòng của cậu nhóc thì không hề thay đổi, đã không còn ấp úng nữa, thậm chí còn nhìn thẳng vào mắt Dương Tịnh Ý mà nói, sau đó vui vẻ đặt hết quà vào tay cô bé, không chừa lại cho mình một thứ gì.
Những gì Dương Tịnh Ý không có, A Nông sẽ cho cô, những gì Dương Tịnh Ý có, A Nông còn có thể cho cô nhiều hơn nữa.
A Nông ngượng ngùng nhét vào tay Dương Tịnh Ý một phần bánh kem có vị chocolate, nói rằng cô nhất định phải ăn giúp mình, cậu ghét nhất là mấy thứ vừa ngọt vừa ngấy như thế này.
Cậu nhóc còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ mà tiếp lời, chỉ có đồ trẻ con ấu trĩ mới mê mẩn đồ ngọt.
Mà cậu nay đã là một nửa người lớn rồi.
Vừa dứt lời A Nông lại như sực nhớ ra chuyện gì đó, ngượng nghịu vò tóc sửa lại lời mình vừa nói: "Tịnh Ý thì khác, cậu... muốn ăn bao nhiêu bánh kem cũng được."
"Tịnh Ý... Tịnh Ý không trẻ con một chút nào."
Mà thực ra còn rất đáng yêu...
A Nông len lén nhìn về phía đôi má đỏ hồng của thiếu nữ bên cạnh mình, nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu khôn tả. Ngay cả chiếc cặp tóc nho nhỏ màu hồng bên tóc mai của cô cũng đáng yêu đến mức vô lý, không biết nếu lần tới cậu tự tay cài nó lên tóc cho cô, liệu má cô có thể đỏ hơn nữa hay không? Có thể càng đáng yêu hơn nữa hay không?
Không biết vì sao chỉ có chiếc cặp tóc lấp lánh trước mặt mới khiến cậu có ấn tượng sâu sắc như thế, phải biết rằng trước đây có không ít bạn nữ trong trường đứng trước mặt cậu thẹn thùng hỏi nhỏ, "A Nông có cảm thấy tớ rất xinh đẹp hay không?", tay còn không ngừng vuốt vuốt tóc, như thể muốn khiến cậu để ý đến món phụ kiện đắt đỏ trên tóc vừa mới mua, nhưng cậu chỉ cảm thấy khó hiểu, vuốt nhiều như vậy không sợ rụng hết tóc hay sao, rụng đến mức đầu trọc lóc luôn ấy chứ.
Những chuyện như vậy xảy ra không chỉ một lần, sau cùng làm cậu cảm thấy rất khó chịu, đã có lúc A Nông rất muốn đóng vai một tên đểu cáng thiếu văn hóa để đáp trả những cô gái đó. Không, không những không xinh đẹp mà còn rất lố bịch, trông giống hệt đám bạn của cậu đội tóc giả đi chọc cười người khác vậy. Tốt hơn hết là đừng có vuốt tóc nữa, chẳng mấy chốc đầu sẽ trụi lủi cho xem. Mà như vậy thì càng tốt, bọn họ sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa.
Ừm, nếu có thể thì A Nông còn muốn nói thêm một điều, dù bọn họ có dùng kẹp tóc đắt tiền nhất hay là cố làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể nào đáng yêu bằng một nửa Dương Tịnh Ý được.
Nhưng Tịnh Ý lại chưa bao giờ đứng trước mặt cậu mà hỏi câu ấy, chưa từng dù chỉ một lần.
Điều đó làm lòng A Nông rất sốt ruột, hoảng hốt, nóng vội, nóng vội muốn tặng cho cô một chiếc kẹp tóc thật đẹp, để cô có thể đứng trước mặt cậu, cho phép cậu vuốt mái tóc dài thẳng của cô, cho phép cậu trả lời câu hỏi "A Nông cậu có cảm thấy tớ rất xinh đẹp hay không", đến khi ấy cá là cậu sẽ kinh ngạc đến không thốt nổi nên lời cho mà xem, sự im lặng của cậu khiến Tịnh Ý nổi giận, phải đến một lúc lâu sau cậu mới lúng túng đáp lại, Dương Tịnh Ý xinh đẹp đã hớp mất hồn A Nông, khiến A Nông không nói được chữ nào, bởi vì Tịnh Ý quá xinh đẹp, quá đáng yêu.
Đến khi ấy... có thể chỉ là hai tháng nữa, hoặc là hai năm nữa, đến khi Tịnh Ý tròn mười sáu, A Nông mười bảy...
Giật mình vì những ý tưởng kì lạ của bản thân, A Nông lại nhanh chóng cúi đầu, chỉ nên giữ chúng trong lòng mà thôi.
Cậu nhìn lướt qua món bánh kem một lần rồi thúc giục Tịnh Ý mau chóng ăn hết.
Dương Tịnh Ý cười đến mức hai mắt híp lại, hớn hở nhận lấy, còn cho là A Nông thật sự không thích bánh kem, cậu ấy chỉ thích bánh nếp nhân đậu đỏ thôi.
Tối hôm đó, cô nhóc nhất quyết muốn đi mua bánh nếp đậu đỏ cho A Nông, mà lúc ấy đã là tám rưỡi tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!