Diệp Liên Thành bước xuống từ trên chiếc ô tô sang trọng, con phố ẩm thực này không cho phép ô tô đi qua, cậu chỉ có thể gửi xe ở bãi đỗ gần đó rồi đi bộ vào.
Đôi chân dài sải bước, rất nhanh cậu đã nhìn thấy quán ăn nằm ở một chỗ không mấy bắt mắt, xem ra là một quán nhậu, đèn trong quán đã tắt gần hết, chỉ còn vài người đi ra mang đồ đạc vào bên trong, cuối cùng cậu đã phát hiện một bóng người đang đứng trên vỉa hè, thân hình mỏng manh cúi xuống quét dọn.
Ánh đèn đường chiếu đến mang theo sắc vàng ấm không đủ sức làm gương mặt cậu dãn ra, hàng mày vẫn cau chặt, cậu không thể hiện quá nhiều cảm xúc, nhưng nhìn kỹ có thể thấy, cậu đang nén giận.
Còn chưa đầy ba tiếng nữa là bước sang năm mới, vậy mà Dương Mạn Vũ lại giấu giấu giếm giếm chạy đến đây làm phục vụ bàn, quả thực khiến cậu rất tức giận.
Dương Mạn Vũ tưởng đây là nơi nào, là thành phố H khỉ ho cò gáy đó hay sao, một lần nguy hiểm đó không đủ làm cô thấy sợ hãi phải không!
Kiềm chế từng nhịp thở phập phồng nơi lồng ngực, Diệp Liên Thành chỉ còn cách Dương Mạn Vũ không đến năm bước chân, vậy mà cô vẫn không hề phát hiện ra, tiếp tục yên tĩnh khom người dọn dẹp. Đôi giày trị giá bốn nghìn đô la mỹ của cậu chạm phải một vật trên mặt đất, không rõ là thứ gì, nhưng có vẻ rất không sạch sẽ, cậu nhíu mày nhích sang bên cạnh, vẻ mặt ghét bỏ.
Một tiếng "Dương Mạn Vũ" cất lên, cô bối rối ngẩng đầu nhìn cậu, bàn tay vội vàng đưa chiếc chổi giấu ra sau lưng, dáng vẻ hệt như cô gái nhỏ đang làm chuyện xấu bị người lớn phát giác.
Còn kèm theo ánh mắt sợ sệt, xem ra cũng biết tội lỗi bản thân không hề nhỏ.
Diệp Liên Thành bước đến, nhìn Dương Mạn Vũ từ trên xuống, giọng nói trầm thấp lạnh như băng: "Bảo chủ quán ra gặp tôi."
Dương Mạn Vũ đứng sững tại chỗ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, dáng vẻ người trước mặt đúng là dọa cho người khác sợ chết khiếp, còn làm cô hết sức lúng túng, cậu vừa mới đến đã một hai đòi gặp chủ quán, điệu bộ hung dữ như vậy, ngay cả mấy người làm cùng cô cũng đã tạm dừng công việc mà nhìn về phía hai người.
Cô kéo Diệp Liên Thành ra xa hơn một chút, thấp giọng nói chuyện: "Diệp Liên Thành, cậu đừng tức giận, tớ làm sắp xong rồi." Âm thanh khe khẽ mềm mại như muốn làm dịu đi cơn giận dữ trong lòng cậu, trong chốc lát đã biến thành con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Ừm, không thể để bản thân bị ánh mắt kia thuyết phục được, Diệp Liên Thành nhanh chóng chuyển tầm nhìn: "Cậu làm ở đây bao lâu rồi?"
Dương Mạn Vũ ngoan ngoãn trả lời, hôm nay mới đi làm ngày thứ hai, rồi lại cuống quít phân bua, cô chỉ làm tạm thời vài ngày, cậu đừng bận tâm.
Thế nhưng Diệp Liên Thành chỉ xem như đã nghe thấy lời giải thích, không nói không rằng đi về phía chủ quán, là một tên đàn ông đầu trọc, gương mặt không có vẻ hung ác, nhưng cũng không phải người hiền lành.
Cũng phải thôi, mở được quán ăn ở khu này không phải chỉ cần mỗi tiền là có thể mở được.
Diệp Liên Thành đứng xoay lưng về phía Dương Mạn Vũ, che khuất cả chủ quán, cô chẳng thể nhìn ra được hai người đang nói gì, chỉ thỉnh thoảng sẽ thấy cánh tay cậu hơi chuyển động. Không bao lâu sau, cậu đã quay lại định kéo cô đi.
Cô lập tức lắc đầu lùi lại, phải xong hết việc mới được nhận đủ lương một ngày, vội vàng nói với Diệp Liên Thành đợi cô thêm một chút.
"Dương Mạn Vũ, đi mau." Diệp Liên Thành rũ mắt nhìn, cô gái này đúng là vô cùng bướng bỉnh, cậu dường như đã đọc được suy nghĩ trong đầu cô, tức giận nghiến răng: "Yên tâm, ông ta không trừ lương của cậu."
Đến lúc này Dương Mạn Vũ mới ngoan ngoãn để cậu kéo tay đi khỏi phố ẩm thực, sau đó tiến về phía bãi đỗ xe.
Bãi đỗ xe ngoài trời không quá chật chội, cũng chỉ có duy nhất hai người, Diệp Liên Thành hơi dùng sức đưa cô ngồi vào ghế phụ bên cạnh, không hề có một chút thương hoa tiếc ngọc nào, rồi mới quay về chỗ ghế lái, đóng sầm cửa lại.
Dương Mạn Vũ ngồi bên cạnh co rụt người dán sát vào lưng ghế, Diệp Liên Thành chân dài đi nhanh, vừa nãy cô phải chạy theo mới kịp bước chân của cậu, lúc này đây còn chưa kịp điều chỉnh hơi thở gấp gáp, hơn nữa, cơn tức giận bốc lên của cậu làm cô phải dè chừng.
"Dây an toàn."
Dương Mạn Vũ đáp lại một tiếng theo phản xạ, sau vài giây mới tìm lại được phản ứng, nhưng dù có tìm thấy dây an toàn thì cô cũng không biết cài chúng lại, đây mới là lần thứ hai cô được ngồi ô tô riêng.
Trong lúc luống cuống tìm cách, bóng người từ bên cạnh bất ngờ vươn sang, đầu ngón tay thon dài sượt qua tay cô, giúp cô cài lại dây an toàn, còn như có như không lướt qua áo cô.
Dương Mạn Vũ đỏ mặt, trong một khoảnh khắc cảm thấy toàn thân như có điện giật, lúc Diệp Liên Thành rời đi còn để lại hơi thở nóng hổi quẩn quanh bên tai cô.
"Đúng là hết cách với cậu." Diệp Liên Thành thở dài một tiếng bất đắc dĩ, cậu có muốn tức giận lâu cũng không được.
Không đợi Dương Mạn Vũ đáp lại, cậu đã nổ máy chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã! Cậu biết lái xe?" Cô không khỏi ngỡ ngàng, run run hỏi lại.
"Tôi đã đủ tuổi từ lâu rồi." Diệp Liên Thành lãnh đạm buông ra một câu, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, chuyện này chẳng phải điều gì quá to tát, tháng mười vừa rồi cậu đã lấy được bằng lái xe.
Thế nhưng trong mắt Dương Mạn Vũ lại như mở ra thế giới mới, đây là việc hết sức thần kỳ, hóa ra ngay cả việc này Diệp Liên Thành cũng biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!