Mỗi lần nhắc lại những ngày năm mới của năm 2011, ấn tượng sâu nhất của Dương Mạn Vũ đối với khoảng thời gian ấy chính là cảm giác mệt đến mức không nhấc nổi chân tay, một trận mưa tầm tã ngay trước khoảnh khắc giao thừa, một tòa lâu đài ảo diệu trong đêm tối, và chàng trai sống trong lâu đài đó có tên Diệp Liên Thành.
Cơn mưa đến bất ngờ lại dai dẳng, cuối cùng sự kiện đếm ngược đến năm mới bên bờ sông Hàn Thuyên cũng phải hủy bỏ, thoáng nghe qua đã thấy đúng là một điềm xui xẻo.
Phải chăng một năm mới không vui vẻ của Dương Mạn Vũ đã bắt đầu từ thời điểm đó mà cô không hề hay biết.
Hai mươi bảy tết, ngày đi học cuối cùng, Nhất Trung cuối cùng đã thông báo kết quả thi cuối kỳ trên trang chủ trực tuyến, đồng thời dán bảng điểm lên bảng tin dưới sân trường, thế nhưng trong giờ học không được phép ra khỏi lớp, Dương Mạn Vũ chỉ có thể lén lút kéo tay áo người bên cạnh.
"Diệp Liên Thành, cậu đã xem điểm chưa?"
Đáp lại cô chỉ là một ánh mắt lạnh nhạt.
Dương Mạn Vũ cuống lên, kéo tay áo cậu mạnh hơn, cô chờ đợi điểm thi đã mấy hôm rồi, cô Du đã nói, kết quả kiểm tra lần này sẽ ảnh hưởng đến học bổng kì tiếp theo của cô.
Trong lớp truyền đến tiếng xôn xao, mọi người xem được kết quả bắt đầu ồn ào hẳn lên, lại càng khiến Dương Mạn Vũ gấp đến giậm chân.
Diệp Liên Thành liếc mắt nhìn sang, sau đó uể oải lấy điện thoại từ trong túi, ngón tay thon dài lướt nhanh trên màn hình, Dương Mạn Vũ nhìn trước ngó sau, đảm bảo rằng thầy giáo dạy hóa không nhìn về phía này, mới dám cúi đầu nhìn hàng danh sách dày đặc chữ trong tay cậu.
Cơ thể Dương Mạn Vũ hơi nghiêng về phía Diệp Liên Thành, phần trên khuỷu tay hai người vô thức chạm vào nhau.
Lần thi gần đây nhất, điểm môn tiếng anh của Dương Mạn Vũ đã kéo tổng thành tích của cô ra khỏi danh sách ba người đứng đầu, cũng chính là lý do khiến cô trở thành bạn cùng bàn của Diệp Liên Thành.
Sau gần hai tháng, lần này, Dương Mạn Vũ đã thành công quay về vị trí của mình, cô đứng thứ hai, sau Diệp Liên Thành một bậc.
Ngay khi tầm mắt chạm đến cái tên phía trước tên cô, Dương Mạn Vũ lập tức quay sang bên cạnh thở dài cảm thán, chẳng lẽ người này không có một chút khuyết điểm nào hay sao, cách biệt điểm số đúng là không nhỏ, dù Diệp Liên Thành có trốn học, lười biếng, không làm bài tập, thì đến cuối cùng điểm cậu ta vẫn cao hơn cô.
"Bạn học Tiểu Dương, thành tích thi môn tiếng anh của cậu tăng năm bậc so với lần thi trước, vậy cậu có gì muốn nói với tôi không?" Diệp Liên Thành ngồi một bên quan sát biểu tình trên mặt Dương Mạn Vũ, từ háo hức chuyển thành vui vẻ, sau đó chưa tới một giây đã trở nên sửng sốt, cuối cùng là ủ rũ chấp nhận.
"Ừm, tất cả đều là công lao của cậu, bạn học Diệp, cảm ơn cậu."
Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng đủ biết cô gái này cảm ơn không có một chút thành ý nào hết, nếu cậu không hỏi đến, có lẽ đối phương còn có ý định qua cầu rút ván.
Diệp Liên Thành ngẫm nghĩ rồi nói: "Dương Mạn Vũ, tôi không thích nghe mấy lời nói suông, không có ý nghĩa."
Dương Mạn Vũ ngẩn người, buột miệng đáp lại: "Vậy cậu muốn gì?"
Vốn dĩ cô không nghĩ đến Diệp Liên Thành tính toán nhiều như vậy, dù sao cũng chỉ là câu hỏi lấy lệ, nào ngờ đâu cậu ta thật sự nghiêm túc suy nghĩ.
"Ừm... tết này cậu sẽ về nhà?" Thông tin của Dương Mạn Vũ cậu đã xem qua ở đồn cảnh sát, hóa ra cô đến từ thành phố H, một thành phố nho nhỏ nghèo nàn, quản gia Hà còn nói, đúng như cái tên, huyện Đông Sơn chỉ toàn núi non hiểm trở.
"Không... tết năm nay tớ ở lại đây." Dương Mạn Vũ trả lời xong liền mím chặt môi, giọng nói thoáng trầm xuống, thực ra cô vẫn muốn về nhà, nhưng số tiền tám trăm đồng kia nhất định phải tìm cách bù lại.
"Sao lại không về?" Diệp Liên Thành nhíu mày.
"Tết ở thành phố S vui hơn." Đương nhiên Dương Mạn Vũ sẽ không nói thật, cô tìm bừa một lý do, dường như cảm thấy vẫn chưa đủ chân thật, bèn bổ sung thêm một câu: "Tớ muốn xem pháo hoa, pháo hoa ở thành phố H vừa nhỏ vừa ngắn, lúc nửa đêm mới giây trước nghe thấy tiếng nổ, giây sau chạy ra đã chẳng còn gì." Nhìn xem, lý do rất hợp lý, không có chỗ nào để soi mói cả, Dương Mạn Vũ an tâm tiếp tục làm bài, không để ý đến người bên cạnh đã chìm vào suy tư.
Hai mươi tám tết, học sinh ở trọ ký túc xá đã về nhà gần hết, đến sáu giờ chiều, Dương Mạn Vũ sang phòng Hạ Sơ, cả tầng năm chỉ còn duy nhất phòng cô và phòng cậu ấy sáng đèn, nghe nói là vì Hạ Sơ không kịp mua vé về nhà lúc mười hai giờ trưa, chỉ có thể chọn chuyến tàu chạy xuyên đêm. Khi Hạ Sơ mở cửa cho cô, hành lý đã được chuẩn bị gần xong, chỉ còn vài món quà nho nhỏ cậu ấy mua cho em gái còn chưa được gói lại.
Hai người cùng nhau dọn dẹp phòng, bảy giờ hơn, tất cả đồ đạc đã được xếp gọn gàng trước cửa, chỉ đợi đến giờ xuất phát, đến lúc này Hạ Sơ lại đứng tần ngần hồi lâu.
"Sơ Sơ, sao thế?" Dương Mạn Vũ mang hành lý ra ngoài cửa mới phát hiện ra Hạ Sơ vẫn còn đang chần chừ trong phòng.
"Tiểu Vũ, tớ..." Mang theo vẻ mặt phức tạp, Hạ Sơ không biết phải tiếp lời Dương Mạn Vũ thế nào, dường như rất muốn nói rồi lại thôi.
"Có chuyện gì cậu nói đi." Dương Mạn Vũ nhạy bén nhận ra tình hình, cô xoay người vào phòng rồi đóng cửa lại.
Ngay khi căn phòng được ngăn cách hoàn toàn với không gian bên ngoài, giọng Hạ Sơ bắt đầu trở nên run rẩy như mất hết sức lực: "Tiểu Vũ, cậu... cậu cho tớ vay tiền với được không?"
Dương Mạn Vũ ngây ra, trong đầu âm thầm tính toán, nhỏ giọng hỏi lại Hạ Sơ cần bao nhiêu tiền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!