Chương 42: Những Năm Tháng Ấy (10)

Vài năm trở lại đây, điện thoại đã trở nên phổ biến hơn rất nhiều trong mắt người dân thành phố H, liên lạc tiện lợi, không tốn quá nhiều thời gian, hơn nữa giá cũng không phải quá đắt, chỉ có điều điện thoại công cộng chỉ tập trung ở khu vực trung tâm thành phố, nếu càng đi sâu vào các huyện nhỏ thì phải tìm đỏ mắt mới có một cái. Huyện Đông Sơn là một trong số những khu vực hẻo lánh ấy, đường truyền tín hiệu không tốt, muốn gọi một cuộc điện thoại cũng rất khó khăn.

Dương Mạn Vũ bình thường hiếm khi gọi điện về nhà, bởi nếu có gọi, mẹ cô thường chỉ hỏi xem bao giờ mới gửi tiền về, sau đó lại mau mau thúc giục cô cúp máy, tránh cho việc tốn quá nhiều tiền phí cước, vậy nên cô cũng chỉ kịp hỏi thăm vài câu, biết được sơ qua tình hình trong nhà, nghe thấy giọng nói ngoan ngoãn của Dương Tịnh Ý, sau đó dặn dò cô bé chú tâm học tập nhưng cũng không được lơ là sức khỏe.

Dương Tịnh Ý là con gái út nhà họ Dương, kém Dương Mạn Vũ sáu tuổi, vốn từng là hi vọng hàn gắn mối quan hệ giữa Dương Gia Hàn và Lâm Hoa ngày trước, khi còn trong bụng mẹ đã được bác sĩ khẳng định là một cậu con trai, thế nhưng khi sinh ra lại là một cô bé yếu ớt bẩm sinh.

Thực ra, giống như Dương Mạn Vũ, Dương Tịnh Ý cũng là đứa trẻ có mệnh lớn.

"Một lũ lang băm!"

Y tá vừa thông báo sản phụ Lâm Hoa mới hạ sinh một bé gái, Dương Gia Hàn nhìn cũng không buồn nhìn, cáu giận hét lớn. Không phải nói là con trai sao, một bé trai bụ bẫm khỏe mạnh, cuối cùng lại thành một đứa nhỏ yếu ớt thở khò khè, cũng chỉ biết khóc đến váng cả đầu.

Tuy thái độ của Dương Gia Hàn không ra làm sao, Lâm Hoa cũng khó chịu đến tái xám mặt mày, nhưng dù sao đó cũng là máu mủ ruột rà, bỏ không bỏ được. Vẫn tốt hơn đứa con gái lớn không cùng huyết thống kia.

"Tiểu Ý Ý có nhớ chị không?" Dương Mạn Vũ khẽ cong khóe môi, ánh mắt nhu hòa, trong đầu tưởng tượng ra gương mặt hân hoan của cô bé.

"Chị, Tịnh Ý nhớ chị chết mất!"

Dương Mạn Vũ bật cười, không biết con bé học cách nói chuyện của ai mà thiếu nghiêm túc như vậy.

Ngày rời Đông Sơn lên thành phố S học tập, điều duy nhất khiến Dương Mạn Vũ luôn không yên tâm chính là Dương Tịnh Ý. Dương Gia Hàn và Lâm Hoa bận rộn kiếm tiền, trong nhà thường xuyên chỉ có hai chị em nương tựa chăm sóc lẫn nhau, Tịnh Ý từ bé sức khỏe đã không được tốt, lớn lên có hoạt bát, khỏe mạnh hơn một chút, thế nhưng cô vẫn mãi canh cánh trong lòng, cảm thấy vô cùng có lỗi với em gái.

"Chị Tiểu Vũ, bao giờ chị mới về nhà, em muốn gặp chị, có chuyện này muốn kể cho chị nghe." Ở đầu dây bên kia Dương Tịnh Ý không ngừng làm nũng.

"Chị..." Ngừng lại một chút, cô áy náy nói: "Đợt này trên trường có rất nhiều bài tập, sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, có lẽ đến Tết âm lịch chị mới về được."

"Tiểu Ý Ý, em nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ, tự giác làm bài tập về nhà nghe chưa, khi nào về chị sẽ có quà cho em."

"Chị nói thật đấy nhé!" Tịnh Ý háo hức reo lên, sau đó, cô bé cẩn thận quay trái quay phải, mắt thấy bố mẹ không ở đây mới bắt đầu thì thầm:"Đúng rồi, em kể chị nghe một bí mật."

"Ồ..." Cô bé Tiểu Ý Ý mười một tuổi cuối cùng cũng đã có điều bí mật rồi.

"Trước đây chị nói với em, ông già Noel sẽ tặng quà cho những bạn nhỏ ngoan ngoãn vào đêm giáng sinh, ông có bộ râu dài màu trắng, mặc quần áo đỏ đậm, chân đi ủng màu đen, xách trên vai một túi quà lớn, còn có đàn tuần lộc mũi đỏ đi bên cạnh ông..."

"Em vốn không tin chị đâu! Mẹ lúc nào cũng nói em là đứa bé ngoan nhất, thế nhưng em lại chưa được nhận quà bao giờ." Dương Tịnh Ý kháng nghị.

Nghe đến đây, Dương Mạn Vũ bỗng cảm thấy hết sức xót xa, vừa mới định lên tiếng thì nghe thấy em gái vui vẻ nói tiếp: "Hóa ra chị Tiểu Vũ không lừa em, ông già Noel có thật! Thế nhưng lạ lắm, ông già Noel vậy mà lại là A Nông ở lớp bên cạnh!"

Dương Mạn Vũ ngẩn người, A Nông ở lớp bên cạnh? Là một cậu bé sao? Hình như cô đã từng nghe thấy cái tên này trong câu chuyện của Tịnh Ý mấy lần, hai đứa hay cùng nhau đi bộ về nhà lúc tan học.

"A Nông tặng em kẹp tóc hình bươm bướm màu hồng, sau đó, sau đó còn nói..."

"Nói gì?"

"Nói là nếu như em nhận quà rồi thì phải cảm ơn ông già Noel là cậu ấy, em bảo có thể cho cậu ấy mượn vở bài tập toán để chép, thế nhưng A Nông lại nói, cậu ấy muốn nắm tay em cùng đi bộ về nhà."

Đúng là biết cách dụ dỗ con gái nhà người ta thật đấy!

"A Nông nói rằng chuyện này chỉ có em và cậu ấy biết, ngay cả bạn thân Tiểu Anh Đào của em cũng không được phép tiết lộ."

"Em chỉ nói cho một mình chị biết thôi đấy."

Dương Mạn Vũ kinh hãi thở hắt một tiếng, cậu nhóc giảo hoạt này, mười năm nữa có lẽ cô vẫn còn chưa cho phép cậu nhóc mang em gái cô đi đâu!

Tuy trong đầu nghĩ như vậy, thế nhưng ngay cả Dương Mạn Vũ cũng không thể ngờ rằng, như một lời sấm truyền đã định, mười năm sau, A Nông đã mãi mãi không còn cơ hội nắm tay Tiểu Ý Ý cùng nhau bước đi trên con đường của hai người.

"Ý Ý, không được cho người khác chép bài tập của em, mỗi người đều phải nghiêm túc tự làm bài tập của mình, còn nữa, nắm tay lại càng không được!" Dương Mạn Vũ phản đối quyết liệt.

"Nhưng mà kẹp tóc cậu ấy tặng em thật sự rất đẹp." Dương Tịnh Ý ủ rũ cúi đầu, tiếc nuối đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!