Tám giờ ba mươi phút sáng, ngoại trừ tiếng giảng bài của cô Du chỉ có tiếng loạt xoạt của đầu bút đi trên giấy, hai tuần trước khi bước vào kỳ thi tất cả mọi người đều tập trung cao độ, ngay cả không khí giáng sinh nhộn nhịp ngày hôm qua cũng chẳng thể để lại một chút dư âm nào.
Thế nhưng bầu không khí nghiêm túc ấy lại càng khiến Diệp Liên Thành thêm buồn bực, vậy mà người có tinh thần học hành tốt nhất lớp lại không thèm đi học cơ đấy, không phải Dương Mạn Vũ muốn được điểm cao lắm hay sao, mới đầu tuần đã trốn học rồi?
Diệp Liên Thành xoay xoay chiếc bút trên tay, ánh mắt phiêu diêu lơ lửng, ký ức của cậu ở quán mỳ cay tối qua vẫn còn vô cùng mới mẻ, thế nhưng cô gái kia lại trốn mất dạng, có khi nào là đang xấu hổ không dám đi học không? Phải biết rằng tối qua Dương Mạn Vũ giống như một người khác vậy, vô cùng ngốc nghếch.
Đừng nghĩ rằng bạn học Tiểu Dương cứng nhắc chỉ biết đến học, thực ra trong thâm tâm vẫn muốn được làm một cô bé được người khác nuông chiều, cố chấp tin vào mấy câu chuyện cổ tích nhảm nhí. Ông già Noel và đàn tuần lộc, còn cả chiếc tất đỏ nữa, cậu ta đã lớn lên cùng với những cái này ư?
Ừm, nói đi nói lại, cũng không thể trách bạn học Tiểu Dương quá đỗi ngây thơ được, cậu không tin vào mấy điều nửa thật nửa giả như vậy, nhưng cũng không nên vì thế mà ngăn cản người khác tin tưởng.
Diệp Liên Thành ngẫm nghĩ, sau đó lấy điện thoại gửi tin nhắn cho chú Hà. Là quản gia của nhà họ Diệp, công việc của chú Hà không liên quan tới việc này, nhưng nghe nói chú Hà có con gái, có lẽ sẽ giúp được cậu.
Cất điện thoại trở lại túi, khóe miệng không nhịn được hơi cong lên.
Đúng là ngốc nghếch đến mức khiến cậu không kìm được mà bật cười.
Không biết bạn học Tiểu Dương khi nhận được món quà của cậu sẽ cảm thấy thế nào? Liệu đôi mắt to ấy có sáng bừng lên vì niềm vui bất ngờ này không?
Yết hầu khẽ lăn, Diệp Liên Thành bỗng cảm thấy rất mong chờ phản ứng của Dương Mạn Vũ. Ngoài vẻ nịnh nọt lấy lòng trong giờ tiếng anh, những lúc ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi của cậu ta, cậu thật sự rất muốn chứng kiến thế giới nội tâm của Dương Mạn Vũ được thắp sáng trong đôi mắt trong veo một lần nữa.
Quả thật, đôi mắt ấy dù có chứa đựng bao nỗi ưu tư cũng chẳng thể khiến chúng vẩn đục, vĩnh viễn không thay đổi.
Diệp Liên Thành biết mình không nên như thế này, nên cách xa Dương Mạn Vũ một chút, giống như những ngày đầu tiên giữa hai người. Diệp Liên Thành và Dương Mạn Vũ không nên có bất cứ mối liên quan nào càng tốt, tốt cho cậu, cũng là tốt cho cậu ta, thế nhưng cậu không làm sao cưỡng lại được chút tham lam trong lòng này.
Tham lam muốn nhìn thấy đôi mắt kia tràn ngập hạnh phúc, nụ cười dịu dàng ngọt ngào như thấm đẫm vị kẹo đường, khiến cho trái tim cậu cũng trở nên mềm mại theo.
Cảm xúc trong tâm trí không ngừng biến chuyển, Diệp Liên Thành bất chợt thở dài, nhận ra mình không có cách nào liên lạc với Dương Mạn Vũ, ngay cả số điện thoại cậu cũng không có.
Tự dưng cậu đang làm cái gì thế này? Tặng quà cho người khác ư? Diệp Liên Thành rảnh rỗi đến mức muốn đi làm một nhà từ thiện ư? Cậu cũng chẳng phải người có lòng tốt, vì lí do gì mà phải để tâm đến việc làm hài lòng một cô nhóc chưa muốn lớn?
"Bỏ đi." Diệp Liên Thành lại lấy điện thoại ra khỏi túi, định nhắn một tin nữa cho chú Hà, không cần chuẩn bị nữa, trưa nay cậu sẽ về nhà như bình thường, thế nhưng khi chuông báo hết giờ vang lên, như nghĩ ra điều gì đó, cậu quay người nhìn về phía sau.
***
Hạ Sơ thu dọn đồ đạc trên bàn, cảm nhận trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, rõ ràng đến mức ngay cả tiếng động ồn ào trong lớp cũng không át đi được.
Có một ánh mắt đang nhìn về phía Hạ Sơ, cô đã nhận ra từ lâu, thế nhưng ngoại trừ nhìn về phía này thì người đó không còn động thái nào khác.
Hay là trên mặt cô dính gì đó?
Hạ Sơ vội vàng đưa tay lên xoa mặt, chỉ cảm thấy hai má nóng đến bất thường.
Chỉ là... chỉ là nhìn thôi mà, hoặc có thể đang nhìn người bên cạnh cô, hoặc người ngồi đằng sau cô chẳng hạn. Hạ Sơ tự an ủi bản thân, cầm túi chuẩn bị ra về, bỗng nhiên trong tầm mắt nhìn thấy người đó đứng dậy, đi về phía này.
Hạ Sơ lén lút dõi theo, đến khi hai ánh mắt va vào nhau khiến cô khẽ run.
Không phải Tiểu Lương ngồi bên cạnh, cũng chẳng phải Kiều Kiều ở phía sau, đôi mắt Diệp Liên Thành đang chiếu thẳng vào cô.
Mọi âm thanh hỗn loạn xung quanh dường như đã biến mất chỉ trong một khoảnh khắc, Hạ Sơ đứng bất động, đôi mắt dán chặt vào bóng hình trước mặt đang chậm rãi tiến lên từng bước.
Năm, bốn, ba, hai... hai bước, Diệp Liên Thành đứng cách Hạ Sơ hai bước chân, dường như cô còn có thể cảm nhận được tiếng hít thở như xa như gần của cậu.
Nhất định là cô đang nằm mơ, hoặc trái tim bé nhỏ này đã đắm chìm đến mức có thể tự mình tưởng tượng ra những khung cảnh thần kì.
Hạ Sơ biết mình không có dũng khí để đối mặt, từ trước đến nay cô chỉ dám nhìn Diệp Liên Thành từ xa, chỉ sợ rằng nếu nhìn quá lâu vào đôi mắt sâu thẳm ấy sẽ khiến cô không cách nào thoát ra được.
Liên Thành, Diệp Liên Thành.
Đôi môi hé mở muốn cất lên cái tên ấy một cách đầy yêu mến, thế nhưng sau một giây Hạ Sơ đã kịp ngăn chúng lại, cố gắng dùng giọng nói bình thản nhất lên tiếng: "Diệp Liên Thành, cậu tìm tớ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!