Chương 4: Nước Mắt

"Thượng Đế ơi, Người hãy nhìn xem, đây là người đàn ông đẹp nhất trên đời mà con đã từng gặp, ngay cả dáng vẻ anh ấy mặc vest cũng có thể đẹp đến nhường ấy. Con biết mình không còn là cô gái trẻ trung để suốt ngày mơ mộng về những anh chàng đẹp mã, nhưng làm sao đây, con thực sự không muốn phá vỡ khung cảnh tuyệt đẹp trước mặt này một chút nào."

Đập vào mắt cô là đôi chân dài thẳng tắp trong chiếc quần âu, lên trên một chút là bàn tay thon dài với từng đốt xương rõ ràng, ngón tay anh hơi cong lại giữ lấy điếu thuốc rồi đưa lên miệng, sau một hơi dài, làn khói thuốc tỏa ra vấn vít như một lớp lụa trắng mỏng manh.

Nếu có thể, Tô Mạn Vũ sẽ tiến lên nói với người đàn ông ấy rằng: "Đã có ai từng nói với anh rằng anh có một dáng vẻ hút thuốc vô cùng chuẩn mực hay chưa? Có lẽ người ta thường nhận xét là 'anh rất đẹp trai' nhiều hơn, nhưng tin tôi đi, hình ảnh anh lúc ấy giống như bước ra từ một cuốn sách nghệ thuật vậy, đẹp đến mức khiến một cô gái hai mươi sáu tuổi như tôi cũng cảm thấy rung động."

"Tiểu Vũ, em đang làm gì đấy? Chỗ này rất phức tạp, đừng đi lại lung tung như vậy."

Tiếng gọi vang lên khiến Tô Mạn Vũ chợt giật mình, cô lại nghĩ ngợi lung tung nữa rồi.

"Khu vực hút thuốc... em đang nhìn gì ở phía đó vậy, để anh xem."

"Không, không có gì, em không nhìn gì hết. Tạ Nghiên Dương, chúng ta về thôi."

Cậu chủ Tạ còn cố ngoái đầu lại nhìn, rõ ràng chỗ ấy có người, thế nhưng Tô Mạn Vũ lại dùng hết sức lực kéo anh về phía trước.

Rốt cuộc Tiểu Vũ đang chăm chú nhìn cái gì cơ chứ?

***

"Ngài Diệp... Ngài Diệp!"

Diệp Liên Thành mở mắt, có người vừa gọi anh.

Trên tầng hai mươi bảy, ánh nắng chiếu vào qua khe hở tấm rèm nơi khung cửa sổ sát sàn làm anh nheo mắt lại.

Đây là phòng làm việc của anh tại thành phố B, không phải hành lang câu lạc bộ tư nhân mà anh đến tối hôm qua.

Tiếng gọi ấy là của trợ lý Trình Lâm khiến anh thoáng thất vọng.

Chỉ một giây phút thoáng qua, Diệp Liên Thành vẫn có thể nhận ra giọng nói mà anh hằng nhung nhớ suốt năm năm.

Cho dù bao nhiêu năm xa cách, cô ấy vẫn luôn dịu dàng như thế, dịu dàng như mật ngọt khiến trái tim anh tan chảy.

Cũng chỉ có duy nhất cô ấy có thể nói ra những lời tuyệt tình đến vậy bằng giọng nói ngọt ngào nhất.

"Ngài Diệp, đã hết ba mươi phút nghỉ ngơi. Chiều nay ngài có cuộc họp với Hội đồng Quản trị để báo cáo về tiến độ dự án Khu phức hợp mua sắm và giải trí Emerald Riviera. Vừa rồi tôi đã liên hệ với công ty bảo hiểm và người đâm phải xe của ngài. Cô ấy muốn hẹn gặp ngài vào sáng mai để thương lượng chuyện đền bù."

"Ừm, tùy anh quyết định."

"Thực ra có chuyện này... cũng không có gì, nhưng mà..."

Trình Lâm khó khăn mở lời, đối với những việc vừa rồi Diệp Liên Thành vẫn nhắm mắt tỏ vẻ không quan tâm.

"Trình Lâm, anh học thói lắp bắp từ khi nào thế?" Đôi mắt người đàn ông vẫn nhắm nghiền, nhưng đôi môi anh lại khẽ mỉm cười.

"Chuyện là như này, ngài Diệp, ngài đã giao cho tôi xử lý chuyện chiếc xe. Sáng nay tôi mới phát hiện ra, người đâm phải xe của ngài chính là tiểu thư nhà họ Tô, em gái Tổng giám đốc tập đoàn Á Đạt đang hợp tác với ngài. Liệu có cần phải..."

Nếu chỉ là một người bình thường xui xẻo đâm trúng xe của Diệp Liên Thành, có lẽ Trình Lâm sẽ không nghĩ nhiều đến vậy. Nhưng cô gái ấy lại có gia thế không hề tầm thường một chút nào, mà điều quan trọng nhất, cô ấy chính là người mà anh đã mất rất nhiều công sức điều tra dưới sự chỉ đạo của Diệp Liên Thành trước đây. Thậm chí tập hồ sơ thông tin về cô ấy còn đang nằm trong ngăn kéo đầu tiên của bàn làm việc ở căn phòng này đấy.

"Sao? Tô tiểu thư? Anh có chắc chắn không?" Diệp Liên Thành bắt đầu ngồi thẳng người nghiêm túc lắng nghe.

"Cô ấy nói tên mình là Tô Mạn Vũ, mới ban đầu tôi cũng không chắc chắn lắm, nhưng sau khi tìm hiểu thì đúng là như vậy. Liệu tôi có cần gọi cho Tổng giám đốc Tô..."

"Không, không cần, anh Trình, sáng mai tôi sẽ đích thân đi gặp cô ấy. Anh cứ tiếp tục làm việc của mình đi. Nhớ chuẩn bị xe cho tôi."

Trong suốt ba năm làm việc cho Diệp Liên Thành, Trình Lâm chưa từng thấy cậu ấy tỏ vẻ gấp gáp như vậy. Anh đã nhìn thấy ảnh chụp trong tập hồ sơ, quả thực Tô tiểu thư rất xinh đẹp, nhưng cũng không nên vì lí do đó mà Diệp Liên Thành trở nên vội vàng như thế.

Mãi đến rất lâu sau này, cuối cùng Trình Lâm cũng đã hiểu được rằng, năm năm chờ đợi là một quãng thời gian quá dài. Đứng trước lần đầu tiên gặp lại, đáng lẽ anh nên tặng cho ông chủ của mình một lời khen vì đã cố gắng bĩnh tĩnh đến vậy. Diệp Liên Thành là một chàng trai cố chấp, nếu anh là cậu ấy, có lẽ chút tình cảm một thời tuổi trẻ đầy mâu thuẫn và khoảng cách đã bị anh lãng quên theo dòng chảy của thời gian từ rất lâu rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!