Mười một giờ ba mươi phút, ký túc xá đã tắt đèn từ lâu.
Dương Mạn Vũ nằm trằn trọc trên giường, những cảm xúc kì lạ trong lồng ngực khiến cô không thể nào ngủ được. Nghĩ đến buổi tối hôm nay và chàng trai cầm năm trăm đồng trên tay đứng ngẩn người giữa nhà ăn, cô chợt bật cười.
Làm gì có ai dùng tiền mệnh giá lớn như vậy chỉ để mua một suất cơm chưa đến hai mươi đồng cơ chứ.
Sự xuất hiện của Diệp Liên Thành trong nhà ăn đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, khiến cho cô đi bên cạnh cũng không tránh khỏi ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn dò xét từ bốn phía xung quanh. Cô cũng bất ngờ không khác gì bọn họ, tại sao hôm nay Diệp Liên Thành bỗng trở nên thân thiện như vậy? Chẳng phải lúc trước chính cậu ta là người đã nói cô cách xa cậu ta một chút hay sao?
Ngay đến cả chú Lưu chia cơm trong nhà ăn cũng nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa như thể hiểu hết mọi chuyện, làm cô không biết phải giấu mặt đi đâu.
Không chỉ nhìn thấy cô đi vào nhà ăn cùng Diệp Liên Thành, còn chứng kiến cô trả tiền cơm cho cả hai người, sau đó cô còn ngồi chung một bàn với cậu ta...
Dương Mạn Vũ thở dài, lại xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết chuyện này ngày mai sẽ bị bàn tán đến mức độ nào nữa. Diệp Liên Thành không mang theo tiền lẻ mua cơm, cô chỉ có thể trả thay cậu ta, hơn nữa còn là vì muốn cảm ơn hôm nay đã giúp cô bê nhiều đồ như vậy, hoàn toàn không phải do mối quan hệ giữa hai người thân thiết tới nỗi có thể không cần câu nệ ai là người trả tiền.
Và còn một điều khó nói nữa...
Hướng về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ngoài trời tuyết đã ngừng rơi từ lâu, vầng trăng tròn tỏa ánh sáng bàng bạc, mang theo hơi lạnh của một ngày mùa đông tháng mười hai khiến người ta vô thức run rẩy, nhưng cũng rất đỗi dịu dàng, dịu dàng đến mức có thể bất chấp tất cả nỗi lạnh giá để có thể ôm lấy ánh trăng ấy vào lòng.
Tại sao có thể vừa lạnh vừa dịu dàng tới như vậy, sự mâu thuẫn này khiến cô không thể nào hiểu nổi, hệt như ánh mắt của Diệp Liên Thành khi ấy. Ánh mắt khiến lòng cô run rẩy không ngừng.
Khi ấy, ánh đèn đường chiếu xuống kéo dài cái bóng của hai người chồng lên nhau, sau một bữa cơm im lặng đến ngượng ngùng, Dương Mạn Vũ muốn trở về ký túc xá ngay lập tức, nhưng vẫn thấy Diệp Liên Thành đứng đó, không lên tiếng, cũng không có vẻ gì là chuẩn bị ra về.
"Vậy... tôi về trước nhé, cậu đi cẩn thận." Dương Mạn Vũ cúi đầu khe khẽ nói, mắt nhìn chằm chằm vào đôi giày trắng của cô, chỉ cách mũi giày Diệp Liên Thành chưa đầy nửa mét, ước chừng có lẽ là vậy.
"Dương Mạn Vũ." Giọng Diệp Liên Thành vừa trầm vừa thấp, khô ráp như lá cây mùa đông bị thổi bay đi theo cơn gió.
"Sao vậy?" Dương Mạn Vũ ngẩng đầu lên, cô đã nói đến thế rồi, đáng nhẽ cậu ta nên theo phép lịch sự đáp lại một câu, sau đó hai người có thể ra về mới đúng chứ. Xung quanh có biết bao nhiêu người đi qua đi lại, cậu ta còn muốn nói gì nữa?
Thế nhưng ngay khi chạm phải tầm mắt Diệp Liên Thành, trái tim Dương Mạn Vũ như chấn động.
Xa xăm như chạm tới điểm cuối cùng của chân trời, mà cũng gần ngay trước mắt, tràn ngập nỗi ưu thương, day dứt, lại như chứa đựng rất nhiều những tình cảm dịu dàng.
Vì sao? Vì sao Diệp Liên Thành lại nhìn cô bằng ánh mắt ấy?
Dương Mạn Vũ rất muốn hỏi, nhưng cổ họng hơi nghẹn lại, chỉ có thể lúng túng chuyển tầm mắt về lại hai mũi giày đối diện nhau.
"Cảm ơn vì bữa cơm hôm nay, lần sau tôi sẽ mời cậu." Cuối cùng Diệp Liên Thành cũng lên tiếng, khóe môi hơi nhếch lên.
Trong căn phòng ký túc xá yên tĩnh, chỉ còn ánh trăng mờ ảo chiếu sáng, Dương Mạn Vũ bỗng vô cùng hốt hoảng, mỗi lần nghĩ đến câu "lần sau tôi mời cậu" của Diệp Liên Thành, lại cảm thấy lòng không yên.
Cô trùm chăn kín người, nhắm chặt mắt cố thuyết phục bản thân đi vào giấc ngủ, thế nhưng ánh mắt sâu thăm thẳm ấy vẫn cứ mãi ám ảnh trong tâm trí.
Đừng nghĩ về nó nữa, Diệp Liên Thành đúng là một người kì lạ, chắc chắn những cảm xúc ấy không phải dành cho cô, Dương Mạn Vũ, không phải đâu, hãy ngủ đi, ngày mai còn rất nhiều việc phải làm.
Cô lẩm bẩm, chỉ là nhìn thoáng qua một lần, cô đã nghĩ nhiều quá rồi.
***
"Tiểu Vũ, nghe nói, hôm qua cậu ăn cơm cùng Diệp Liên Thành ở nhà ăn ký túc xá?" Hạ Sơ từ ngoài cửa vội vàng lao đến chỗ ngồi của Dương Mạn Vũ như một cơn gió, mặc kệ những người xung quanh, hai tay không kìm được chống mạnh xuống bàn, hùng hổ như một nữ tướng cướp.
"Hạ Sơ... suỵt, đừng nói to như thế!" Dương Mạn Vũ nghe thấy vậy liền vội vàng đưa một ngón tay lên môi ra dấu im lặng, một vài bạn học ngồi gần cô cũng nghe thấy tiếng Hạ Sơ liền hơi nghiêng người về phía này nghe ngóng.
"Tiểu Vũ, tối qua... cậu không biết đâu, có lẽ phải đến hơn nửa số học sinh trong kí túc đều biết hai người làm gì ở đó." Hạ Sơ nhận ra mình vô tình to tiếng liền lấy tay che miệng, ngó nghiêng xung quanh, sau đó đổi thành thì thầm.
"Làm gì... tớ với Diệp Liên Thành không làm gì cả, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà." Dương Mạn Vũ bất chợt cảm thấy lúng túng, đúng như cô đã nghĩ, mọi người bàn tán rất nhiều, chỉ là không hiểu sao qua lời Hạ Sơ câu chuyện lại trở nên mờ ám như vậy.
"Cậu còn nói không làm gì, được ngồi ăn cùng với Diệp Liên Thành là ước mơ của biết bao nhiêu người cậu có biết không!" Hạ Sơ lên tiếng bất bình, tại sao tối qua Dương Mạn Vũ không rủ cô đến nhà ăn như thường ngày, phải biết rằng cô cũng muốn được ngồi ăn cùng với Diệp Liên Thành một lần đấy, vậy mà Dương Mạn Vũ lại âm thầm làm một mình như thế. Bạn cùng phòng của cô cũng ở nhà ăn lúc đó còn nói rằng, không khí giữa hai người vô cùng hòa hợp, thật sự rất giống một đôi đang yêu nhau.
"Cậu đừng nghĩ nhiều, tớ thề, chỉ ngồi chung một bàn thôi, cơm ai người nấy ăn, ăn xong rồi về luôn." Dương Mạn Vũ luống cuống giải thích, tối qua có bao nhiêu người chứng kiến, cô không làm gì sai trái cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!