"A Thành."
"Hình như trời lại mưa rồi." Mưa dai dẳng mấy ngày liền không dứt, ngột ngạt khó chịu vô cùng.
Cô gái nằm trên mặt đất, ánh mắt mờ mịt nhìn vào khoảng không vô định, từng tiếng thì thào khẽ khàng phát ra mỏng manh như hơi gió.
Mưa rơi nặng hạt đập vào ô cửa sổ từng đợt nặng nề, hơi lạnh men theo đó tràn vào trong phòng, thế nhưng nước mưa len lỏi từ nơi nào đó chảy xuống mi mắt, gò má lại rất ấm.
"Nếu chúng ta có thể rời khỏi đây..." Cô gái tiếp tục lên tiếng, nhưng rồi phải ngừng lại vì cơn ho dữ dội, ruột gan như quặn thắt.
"Nếu chúng ta có thể rời khỏi đây, A Thành không được lầm lì như vậy nữa nhé, chuyện gì cũng giữ chặt trong lòng không để cho ai biết, mọi người lại nghĩ A Thành là người khó ưa."
"Thực ra... thực ra A Thành là một chàng trai tốt, những lời khó nghe của bọn họ chẳng đúng một chút nào, cậu ấy chân thành lại tốt bụng như vậy, chỉ là bọn họ không biết mà thôi." Cô gái nhíu mày, mới nói có mấy câu mà đã cảm thấy cả người đau nhức, thế nhưng bằng mọi giá cô vẫn phải tiếp tục. A Thành nhạy cảm lại hay suy nghĩ, cô không muốn chuyện xảy ra ngày hôm nay sẽ trở thành bóng đen ám ảnh cả cuộc đời sau này của cậu ấy.
"A Thành hứa đi, nếu như chúng ta có thể rời khỏi đây, A Thành nhất định sẽ thay đổi."
Cô gái dỏng tai lắng nghe, thế nhưng đợi mãi vẫn không thấy A Thành lên tiếng. Tầm mắt mờ nhòe khiến cô không thể nhìn rõ bóng hình trước mặt, cô gắng sức ngóc đầu dậy để nhìn rõ hơn.
"Đừng... đừng cử động." Chàng trai tên A Thành hốt hoảng đỡ lấy cô gái, sau đó chỉnh lại vị trí nằm để cô gái có thể dễ chịu hơn một chút.
"Chi Chi, em hứa. A Thành sẽ không như vậy nữa." Giọng nói chàng trai khản đặc nghẹn ngào.
Mạc Hâm Chi mỉm cười hài lòng, A Thành từ trước đến nay chưa bao giờ thất hứa.
"Sẽ rất nhanh thôi, đến một ngày A Thành sẽ trở thành Diệp Liên Thành trong mộng của rất nhiều cô gái..."
Tầm mắt cô bỗng trở nên xa xăm.
Sẽ rất nhanh thôi, rồi cũng đến lúc A Thành sẽ tìm được cô gái mà cậu ấy hết lòng yêu mến, muốn dành hết tất cả những điều tốt đẹp nhất cho cô ấy.
Chắc hẳn ngày ấy sẽ rất đẹp, Mạc Hâm Chi nhắm mắt lại tưởng tượng.
Ngày cuối tuần trời trong xanh, A Thành đứng trước mặt cô, ngại ngùng như một chàng trai mới lớn, gương mặt hơi đỏ lên nói với cô rằng: "Chị, em có bạn gái rồi. Cô ấy vô cùng đáng yêu, nhất định chị cũng sẽ thích cô ấy."
A Thành đúng là cậu bé ngây ngô, phải biết rằng chỉ cần là cô gái mà cậu ấy thật lòng trân trọng, có thể khiến cậu ấy lúc nào cũng hạnh phúc vui vẻ, người làm chị như cô sẽ hết lòng ủng hộ.
Bạn gái của A Thành có giọng nói ngọt ngào như mật, cô bé ấy mặc chiếc váy hoa màu trắng trong sáng lại tinh nghịch, nép sau người A Thành chào cô một câu: "Chị Hâm Chi."
"Hâm Chi! Mạc Hâm Chi!"
Mạc Hâm Chi nhíu mày, không, cô bé ấy không hét lên với cô như vậy đâu. Cô mở mắt, hàng mi lay động, trước mặt cô lúc này không phải là khung cảnh mùa hè xinh đẹp, chỉ có A Thành đang khóc lóc như một cậu bé mít ướt mười hai tuổi.
A Thành, đừng khóc, ngày ấy nhất định sẽ đến.
Đôi môi khẽ mấp máy nhưng không phát ra tiếng, từng hơi thở ngắt quãng rồi yếu dần, giống như ánh nắng mờ ảo của buổi chiều hoàng hôn chầm chậm bị bóng tối bao phủ.
Xin lỗi A Thành, còn rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói với cậu ấy.
Nếu có thể rời khỏi đây, A Thành phải càng trở nên mạnh mẽ, hãy để cái tên "Mạc Hâm Chi" này trôi vào quên lãng, không cần phải nâng niu nó như vậy. Cậu ấy càng chân thành cô lại càng đau lòng, bởi vì Mạc Hâm Chi không đủ tốt, lại càng không xứng đáng có được điều tốt đẹp như Diệp Liên Thành.
Ánh nắng hoàng hôn le lói phía cuối đường chân trời, chỉ trong một khoảnh khắc đã vụt tắt.
Giống như búp bê rách nát vô hồn, trên cơ thể dày đặc vết thương, vết bầm tím, Mạc Hâm Chi nằm đó, ánh mắt cuối cùng cô ấy dành cho cậu vẫn luôn tràn ngập dịu dàng bao dung.
Hai năm ròng rã, rất nhiều khoảnh khắc Diệp Liên Thành để mặc bóng tối gần như nuốt trọn linh hồn cậu, tại sao đến cuối cùng vẫn luôn dịu dàng như vậy, tại sao không trách mắng, không căm hận cậu, tại sao lại có thể dễ dàng tha thứ đến thế.
Đôi mắt đi theo giấc mơ của Diệp Liên Thành hai năm trời, cuối cùng cũng đợi được ngày chúng bước ra hiện thực.
Trong trẻo như dòng suối mát lành, mỗi khi cô ấy cười đôi mắt sẽ trở nên cong cong mềm mại, tựa như có thể chứa đựng tất cả những điều êm dịu nhất trên thế gian này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!