Đã hai tháng kể từ ngày Hứa Hiểu Đồng về nhà chồng, cuộc sống nơi này dù vắng bóng em ấy cũng chẳng có gì đổi khác, Dương Mạn Vũ nắm chặt trong tay chiếc khăn thêu tên Tiểu Hứa tặng cô ngày hôm ấy mà trong lòng rối bời.
Tiểu Hứa, cảm ơn em vì đã tin tưởng chị, nhưng chị cũng không biết làm sao mới phải. Đêm qua... đêm qua chị đã biết được số phận của mình sẽ đi đâu về đâu rồi.
Ở nơi này, sinh ra là con gái là một điều thiệt thòi, em có cảm thấy như vậy không? Dù chúng ta có muốn bay xa tới cỡ nào, cũng vẫn có những người tàn nhẫn xé nát đôi cánh kéo chúng ta trở về.
Căn nhà tối đen chìm trong yên ắng, có thể nghe thấy từng hơi thở đều đều của Dương Tịnh Ý, nhưng ba người còn lại đều chưa ngủ.
Dương Mạn Vũ không dám ngủ, cô nín thở lắng nghe âm thanh phát ra phía không xa.
"Đứa con gái nhà họ Hứa chân tay chậm chạp mà sính lễ cũng được tận một vạn. Tôi đã nói với bà Dư, muốn làm rể nhà họ Dương cũng phải gấp đôi số ấy."
"Như vậy có được không? Sợ rằng người ta chê nhà họ Dương điều kiện không tốt... một vạn hai, chỉ cần một vạn hai là được rồi." Dương Gia Hàn hiếm khi có một ngày tỉnh táo, ngập ngừng đáp lời vợ mình.
"Sao lại không được? Đến cả bà Dư làm mối bao nhiêu năm cũng khen con bé xinh đẹp hết lời, hai vạn là còn ít đấy." Lâm Hoa nhanh chóng phản bác, khắp nơi đều biết con gái lớn nhà họ Dương vô cùng xinh đẹp lại ngoan ngoãn, không uổng công bà ta nghiêm khắc dạy dỗ bao lâu nay, đòi sính lễ đến ba vạn cũng vẫn được. Chỉ tiếc rằng Dương Mạn Vũ không phải con ruột của Lâm Hoa, dù rất muốn nhưng bà ta không thể đối xử với con bé giống như với con gái nhỏ Dương Tịnh Ý của mình.
Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt buồn bã mà tĩnh lặng ấy, trong lòng Lâm Hoa như vang lên một lời nhắc nhở, Dương Mạn Vũ mãi mãi không phải là đứa trẻ cùng chung dòng máu với bà ta.
"Bà Dư đã nói, có một cậu thanh niên tên A Bắc thật thà lại chăm chỉ, mới hai mươi mốt tuổi mà lương một tháng cũng được hơn hai nghìn, mà cha mẹ cậu ta mất sớm, sống một mình bao năm nay nên cũng tiết kiệm được một khoản kha khá, sính lễ hai vạn chắc chắn không thành vấn đề. Đi khắp cả cái huyện Đông Sơn này chẳng tìm được mối nào tốt hơn thế đâu."
Cả hai người đều không ngờ được Dương Mạn Vũ vẫn còn chưa ngủ, gương mặt vùi trong tấm chăn mỏng trắng bệch, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay đau đớn, nhưng cô cũng không để ý.
Dương Mạn Vũ từng mơ tưởng rằng, dù cô không phải là đứa trẻ được cha mẹ yêu mến, nhưng dù sao họ cũng là người đã sinh ra cô, tốt xấu gì cũng sẽ tôn trọng ước muốn có thể học đại học của cô, nhưng hóa ra, mẹ cô đã âm thầm sắp xếp chuyện này từ rất lâu rồi.
Là cô đánh giá bản thân mình quá cao, vốn dĩ từ trước đến nay mẹ cô chưa từng có đứa con này trong lòng.
Một vạn hai, hay thậm chí là hai vạn, Dương Mạn Vũ là món đồ có thể đem ra đổi chác của Dương Gia Hàn và Lâm Hoa, họ sẵn sàng đánh đổi cuộc đời còn lại của con gái mình để nhận được một số tiền nhỏ bé như vậy.
Hai vạn không ít, Dương Mạn Vũ biết, một năm đi làm của mẹ cô cũng mới chỉ có hai vạn tư, nhưng cũng chẳng là gì khi so sánh với rất nhiều năm cuộc đời sau này của cô.
Sau đó, cha cô lại lên tiếng, nếu như để Dương Mạn Vũ đi lấy chồng thì trong nhà sẽ chẳng còn ai dọn dẹp nấu cơm. Hơn nữa, hàng năm quỹ khuyến học của huyện cũng đến tận nhà trao cho bọn họ không ít tiền, nói rằng nhất định phải để con gái lớn nhà họ Dương được tiếp tục đi học đến hết cấp ba.
"Hừ, vậy không nhận tiền nữa, xem bọn họ làm gì được chúng ta. Học hết cấp ba thì sẽ làm quan to sếp lớn ư? Thanh niên vùng này làm gì có ai học được như thế, không phải rồi sau cũng sẽ đến công xưởng làm việc hay sao, chi bằng sớm ngày nào tốt ngày đó. Nếu không chịu đi làm thì mau mau lấy chồng là tốt nhất."
Trong một khoảnh khắc, Dương Mạn Vũ rất muốn vùng dậy, muốn hét lên rằng: Mẹ, mẹ là mẹ con, có thể tôn trọng và tin tưởng con một lần hay không?
Những suy nghĩ ấy rạo rực trong lòng khiến toàn thân cô nóng lên, thế nhưng cô cũng chỉ có thể âm thầm nuốt chúng trở lại lồng ngực.
Một đêm dài như vậy, Dương Mạn Vũ không thể chợp mắt, càng suy nghĩ cô càng không cam lòng. Cuộc đời của cô rồi sẽ nhanh chóng lụi tàn như vậy sao?
***Căn nhà đi thuê tồi tàn bao bọc bởi bốn bức tường còn nguyên màu xi măng xám xịt, nền nhà còn chưa được lát gạch, phía bên trái là chiếc giường đơn sơ đủ cho hai người lớn nằm cùng với tủ quần áo đã bị hỏng một bên cánh cửa, góc còn lại của ngôi nhà đặt một chiếc tủ lạnh cỡ nhỏ, bên cạnh là bàn ăn gia đình có thể gấp lại, cũng chính là nơi Dương Mạn Vũ học bài mỗi ngày.
Hiện tại đã là bảy giờ bốn mươi phút tối, mâm cơm trên bàn chỉ còn lại một ít nước canh thừa cùng với hai miếng đậu phụ lạnh ngắt, Dương Gia Hàn tối nay không ăn cơm ở nhà, Lâm Hoa đã đưa Dương Tịnh Ý sang nhà hàng xóm chơi, chỉ còn lại một mình Dương Mạn Vũ lặng lẽ đối diện với chỗ cơm thừa trước mặt.
Nhìn từ phía sau không thể nhìn rõ được biểu cảm, nhưng có thể nhận ra bờ vai cô gái nhỏ đang run lên không ngừng.
Dương Mạn Vũ im lặng đưa từng miếng cơm vào miệng, đôi tay máy móc cầm đũa, một bên má hằn dấu tay vẫn còn bỏng rát.
Phải làm sao đây, cô phải làm gì bây giờ? Bát cơm chan đầy nước mắt này có hương vị dở tệ.
"Mạn Mạn, hôm nay con đi học về muộn nên chắc không biết, con còn nhớ cậu thanh niên A Bắc mà mấy hôm trước bà Dư đã nhắc đến chứ? Hôm nay cậu ta đã mang sính lễ sang nhà mình rồi." Lâm Hoa gắp một miếng rau luộc vào bát, thong thả lên tiếng, tập tiền trong túi áo bà ta nặng trịch.
Dương Mạn Vũ còn chưa kịp cầm đũa lên đã phải đặt xuống, cố nén vẻ sợ hãi trong đôi mắt, mẹ cô thậm chí còn không có một câu dạo đầu, trực tiếp vào thẳng vấn đề, cô e dè hỏi lại: "Mẹ, nếu như... nếu như con không muốn lấy chồng lúc này, mẹ có đồng ý không? Con..."
Còn chưa đợi Dương Mạn Vũ nói hết câu, Lâm Hoa đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, cất giọng cao vút: "Sao? Con gái lớn nhà họ Hứa cũng đã lấy chồng được mấy tháng rồi mà cô vẫn còn không chịu?"
Lời nói "con muốn được tiếp tục đi học" lại bị nuốt trở lại, cô nhỏ giọng: "Không, ý con không phải như vậy, mẹ, chỉ là... con không muốn lấy người tên A Bắc đó." Đầu cô cúi thấp, hai bàn tay xoắn chặt vào nhau.
"Cậu ta có chỗ nào không tốt hay sao? Dương Mạn Vũ, cô có biết hôm nay cậu ta mang đến bao nhiêu tiền sính lễ không? Ba vạn! Là ba vạn tiền mặt mới cứng!" Lâm Hoa đứng bật dậy nhìn chằm chằm vào cơ thể nhỏ bé đang co lại trước mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!